Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
Chương 40 :
Ngày đăng: 19:21 19/04/20
Editor: Sakura Trang
Hơn một tháng trôi qua, những phong thư của người mà y nhớ nhung gửi về hoàng thành… Bảy ngày trước nhận được chính là một cái cuối cùng.
Hiện trên bàn dài để một chồng giấy lớn tức là toàn bộ bao thư hơn một tháng qua này nhận được, mỗi phong thời gian cách nhau không vượt qua năm ba ngày, nhưng phong cuối cùng này…
“Thê chủ...” Người trên xe lăn nhìn như là đang nhìn cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, thực thì suy nghĩ đã sớm không biết du đãng đi nơi nào.
Những phong thư trên bàn dài kia thật ra thì nội dung cơ bản giống nhau, đều là bình an các loại giải thích, nhưng Kỳ Yến chính là đem từng chữ từng câu trong mỗi một phong thư dán kín quen thuộc trong lòng.
Là bởi vì một câu ‘Chờ ta trở lại’ của người kia, y mới có thể chịu nhịn tính tình chờ tới bây giờ.
Ảnh Thất ngược lại là một như thường lệ ngày kế truyền về tờ giấy, xa xa một tiếng ưng kêu réo rắt, Hải Đông Thanh màu xám liền đúng kỳ hạn bay tới.
“Để cho quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa.” Thần sắc lãnh đạm của người trên xe lăn sau khi nhìn xong tờ giấy liền ngay lập tức trầm tối lại.
Đôi mắt đen thui thu lại một tia ánh sáng cuối cùng, đối diện một cái, Ngu Thư Ngôn đứng ở bên cạnh thậm chí không dám hỏi nhiều liền lộp bộp gật đầu lui ra ngoài.
“Chủ, chủ tử... Công tử muốn nô đi bảo quản gia chuẩn bị một chiếc xe ngựa, nô...” Sau khi ra khỏi cửa chưa được mấy bước, Ngu Thư Ngôn nhìn thấy Ngu Kỳ được người hầu che dù, chậm rãi đi đến. Hắn mơ hồ ý thức được ý chỉ thị này của Kỳ Yến, tuy không đồng ý nhưng không cách nào không tuân theo, hiện thấy Ngu Kỳ liền như có người làm chủ vậy.
Ngu Kỳ cau mày lại, trầm ngâm chốc lát sau đó nói: “Ngươi trước chờ một lát.”
Vào thành chính là bằng vào ý nguyện cá nhân, khuyên nhủ nếu vẫn không có khuyên được, thủ vệ quân thì sẽ không ngăn trở nữa. Nhưng một khi vào thành, đến lúc đó nghĩ đổi ý ra khỏi thành cũng là tuyệt không khả năng.
Xe ngựa vào thành liền thẳng tắp đi phương hướng phía thành tây, lúc này Lăng Tần hậu tri hậu giác nhớ tới…
Người nọ nhiễm bệnh ngã xuống, là do thế tử phủ Thương Tĩnh hầu vị kia nhận chăm sóc. Nàng cũng không phải người mù, tự nhiên nhìn ra được người sau đối với người trước là loại tình cảm nào.
Hiện chính quân của người kia đã tìm tới...
Thôi, nàng hiện đều đã vội vàng bể đầu sứt trán, vả lại chuyện này nàng cũng không can thiệp được. Lăng Tần nhẹ thở ra một hơi, từ khi người nọ nhiễm bệnh ngã xuống, gánh vác trách nhiệm duy trì thế cục châu thành vững vàng liền rơi vào trên vai nàng, thực ép tới nàng có chút không thở nổi... Thật không biết người nọ hơn một tháng qua làm sao có thể duy trì thần sắc bình thản kia.
“Muốn cho ngươi uống cái thuốc thật là khó khăn.” Thương Chỉ cười khổ thở dài, người này rõ ràng là mất ý thức hàng ngày ở lúc mớm thuốc lại mím chặt môi, hắn dùng thìa đi đút là nửa điểm đút không vào.
Do dự hồi lâu, Thương Chỉ ánh mắt rất là phức tạp nhìn nữ tử thần sắc mang chút đau đớn đang nhắm mắt nằm trên giường nhỏ. Hắn muốn bên người này, không chỉ là bởi vì nhìn trúng nàng sẽ bước lên đế vị, một phần khác cũng là bởi vì… yêu thích.
Tuy nói giữa cái thứ này, thực vậy cái trước tỉ trọng cao hơn chút, nhưng cái sau cũng không cách nào coi nhẹ.
Mùi vị quả thật khổ sở, mới vừa nâng lên chén uống một hớp nhỏ vào trong miệng, Thương Chỉ liền nhíu chặt mi, nhưng hắn vẫn là ngậm vào miệng sau đó cúi người xuống.
Lấy lý do mớm thuốc, theo động tác cúi người, môi của Thương Chỉ và người kia trên giường nhỏ kia đã nhanh muốn dán lên…