Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
Chương 52 :
Ngày đăng: 19:22 19/04/20
Editor: Sakura Trang
“Thê chủ... Nghĩ muốn hài tử?” Kỳ Yến an thuận mặc cho nữ tử dày vò đầu tóc của y, chỉ hơi rũ tròng mắt thấp giọng hỏi.
“Tử tự là vì để cho Yến nhi càng danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí quân hậu.” Vi Sinh Lan chỉ cân nhắc ngắn ngủi mấy giây liền thản nhiên nói.
Chẳng qua sợ người trong ngực nghĩ nhiều, ngay sau đó nàng lại kèm câu giải thích: “Nhưng đối với hài tử của Yến nhi, dĩ nhiên là ta có mang theo mong đợi.”
Chớp nhoáng, dung nhan xinh đẹp của người trong ngực xít lại gần, Vi Sinh Lan thậm chí có thể cảm nhận được khí tức mang chút ấm áp của đối phương.
“Kia nếu là ta... Không cho được thê chủ hài tử này...” Đối với người trong lòng, Kỳ Yến tự nhận không cách nào làm được che giấu. Nhưng tuy là kiên định nói ra khỏi miệng, sắc mặt của y vẫn là không tránh được càng khỏi bệnh tái nhợt mấy phần, môi mím chặt cũng mất huyết sắc.
Từ biểu tình biến hóa lần nữa xác nhận nội dung nói chuyện của phu lang nhà mình cùng Kiều Hành, tay đang ôm ngang hông trong ngực người của Vi Sinh Lan buộc chặc chút, dứt khoát cũng không nói vòng vo mà hỏi thẳng: “Kiều Hành nói gì với chàng?”
“Để cho chàng không yên lòng như vậy.” Dứt lời Vi Sinh Lan hơi liễm nụ cười trên mặt, phu lang nhà mình từ trước đến giờ tâm tư nội liễm, đối mặt nàng là có chút ngoại lệ, nhưng cũng chưa bao giờ sẽ biểu lộ rõ như vậy.
Vả lại mới vừa nguyện ý thuận phu lang nhà mình rời sân, cũng không có nghĩa là về sau nàng sẽ không truy hỏi sau chuyện này.
“Nàng nói ta không dễ... không dễ mang thai tử tự.” Thực tế Kỳ Yến từng thấp thỏm không biết người đang ôm y trước mắt này sẽ nguyện ý để cho y mang thai tử tự hay không, hiện biết được đối phương cũng là đang mong đợi như y vậy… Y lại mất năng lực đáp lại.
Một khi mở miệng, thì có sức lực tiếp tục nói.
“Mặc dù có hài tử, sinh ra được cũng rất có thể sẽ như ta có một thân thể không khỏe mạnh… Thậm chí có thể một đôi chân tàn phế…” Ngôn ngữ khô khốc, dứt lời Kỳ Yến liền mím chặt môi lần nữa.
Chỉ riêng nói việc không thể sinh sản, cũng đủ để cho một người nam tử chịu đựng tự trách lớn nhất.
“Yến nhi chịu đựng thêm một chút nữa.” Giọng Vi Sinh Lan ôn tồn dụ dỗ, nàng dĩ nhiên không muốn để phu lang nhà mình khó chịu… Nhưng nghe theo giải thích của Kiều Hành, trước mắt đây là tình trạng tất nhiên sẽ có.
Con ngươi đen thui tựa như phủ một tầng sương mù, Kỳ Yến kéo xuống tay dán vào trên má y, nhưng là chỉ hơi cúi đầu xuống đem trán để ở nơi lòng bàn tay của Vi Sinh Lan, tròng mắt nửa khép.
Còn cần một lúc nữa mới hết nửa giờ, như vậy có thể để cho phu lang nhà mình dễ chịu một chút, Vi Sinh Lan cũng nguyện ý duy trì tư thế hiện giờ.
Sau Vi Sinh Lan liền đều nhiệt độ cảm giác da thịt lòng bàn tay chạm đến lại tăng thêm, nhưng người ngâm ở trong thuốc vẫn là an thuận kềm chế, trừ hô hấp hơi dồn dập chút liền không có phản ứng khác.
Đợi lúc ôm người ra khỏi thùng tắm, da thịt toàn thân trắng như ngọc kia đã là toàn hiện lên màu hồng đẹp mắt.
“Kế tiếp suốt một tháng, Yến nhi sợ là mỗi ngày cũng phải chịu tội này.” Vi Sinh Lan chỉ mặc cho y một món áo trong, lúc này thì không khỏi không nói nội lực là một thứ thật công dụng… Ấm người hay hoặc là hong khô một mái tóc đen dài, đều là có thể dùng tay làm. (Đối với chị nội lực chỉ là để phục vụ chồng ~o~)
Người nọ được chuyển đến trên giường hàm hồ không rõ đáp một tiếng, thanh âm vừa yếu lại nhỏ đến khó nghe rõ. Trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng gấm, hai chân thon dài mà trắng nõn ưu mỹ vì để tiện châm cứu mà bộc lộ ra bên ngoài.
Đem áo ngủ bằng gấm khoác trên người kéo lên chút nữa, người nằm ở trên giường nhỏ hơi nghiêng đầu liền chôn dung nhan trong trẻo vào trong gối mềm mại.
“Chàng đây là muốn mình phải chết ngộp sao?” Vi Sinh Lan hơi có chút bật cười, lúc kéo xuống áo ngủ bằng gấm gần như là không kháng cự chút nào, chỉ có đôi mắt đen thui nhìn thẳng vào mặt nàng.
“Thê chủ.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng một khi mềm mại xuống liền dịu dàng như suối nhỏ chảy qua, dung nhan đỏ ửng của Kỳ Yến gần như từ lúc vào phòng liền không tan hết. Chân của y là tàn phế không giả, nhưng chân mất đi tri giác cũng không thể để cho lúc y đang nhìn tay người trong lòng đặt lên đùi mình mà lại không cảm xúc.
“Ừ.” Kỳ Yến gọi, Vi Sinh Lan liền không keo kiệt đáp lại. Hiện lúc trên đùi phu lang nhà mình vẫn chưa có tri giác, đều đã thẹn thành như vậy... Nếu là chờ chữa sau đó mới làm chuyện này với y, màu đỏ trên mặt này cũng không biết là sẽ đậm hơn mấy phần.
Cho dù quá trình như thế nào, tóm lại lúc kết thúc châm cứu để nghỉ ngơi, Vi Sinh Lan ôm chính là một mỹ nhân cả người nóng hổi với dung nhan trong trẻo nhưng đỏ ửng.