Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 7 : Lạc Hoa

Ngày đăng: 19:21 19/04/20


Editor: Sakura Trang



Hoàng thành phồn hoa, trong đó thành Đông là phồn thịnh nhất. Lúc này đầu đường đầu hẻm treo đầy các loại hoa đăng, biển người rộn ràng, thực là náo nhiệt.



Vừa qua một ngã rẽ, liền thấy mấy vòng người vây quanh trước một cửa hàng.



“Chủ quản, ta dùng giá tiền gấp mười lần, bán hoa đăng này cho ta đi. Nữ tử vận cẩm y hoa phục trực tiếp để túi tiền lên bàn. Câu đố đèn nàng không trả lời được, chẳng qua cũng qua hơn một giờ rồi, dù sao cũng không có người có thể trả lời được mà phải không?



“Ngươi đây là làm trái quy củ.” Không đợi chủ tiệm nói chuyện, người xung trước hết đã không kiềm chế được hợp nhau tấn công. Giá thể này… chủ tiệm nhìn túi tiền thêu kim tuyến tuy là động tâm, cũng chỉ có thể lắc đầu từ chối.



Địch nhiều ta ít, nữ tử không bao lâu liền bị tiếng phản đối làm cho ngập chìm.



Từ xa Vi Sinh Lan ngắm ngọn đèn hoa đăng trên tay chủ tiệm, đúng là có nhiều sự khác biệt với các hoa đăng khác, dáng vẻ xinh xắn lả lướt nhìn thật khiến cho người khác vui vẻ.



“Nếu ta đi giành được ngọn hoa đăng kia, không biết có thể giành được một tiếng cười của giai nhân không?” Vi Sinh Lan cúi đầu nhẹ giọng hỏi người ngồi trên xe lăn, trong mắt tràn đầy nụ cười dịu dàng.



Kỳ Yến có chút mất tự nhiên nghiêng đầu sang bên, vành tai được tóc che giấu trở nên ửng đỏ.



Không bao lâu, đợi được Vi Sinh Lan đi từ trong cửa hàng ra, trên tay Kỳ Yến cũng theo đó nhiều hơn một vật. Một ít nam tử trẻ tuổi thầm đưa đến ánh mắt mơ ước khiến ánh sáng trong mắt Kỳ Yên tối dần. Bọn họ không chỉ nhìn hoa đăng y cầm trên tay, càng là nhìn người ở trước mắt y nhiều hơn!



“Ngươi nói đây là tiểu thư nhà nào?” Thiếu niên khuôn mặt thanh tú dùng cùi chỏ đụng vào đồng bạn bên cạnh, ánh mắt trên người Vi Sinh Lan cũng không rời khỏi.



Đồng bạn thở dài, trả lời rất thẳng thắn: “Cho dù là tiểu thư nhà nào thì ngươi cũng không có hy vọng đâu!” Dù ai có phần tâm tư này, khi nhìn đến nam nhân yên tĩnh như tranh vẽ kia thì cũng nên dừng lại.



Nhưng cái lý luận này hiển nhiên không thích hợp dùng cho tất cả mọi người… Ví dụ như Diệp Khởi Duẫn.



Suy nghĩ hôm nay là Lạc Hoa tiết, những người tham gia thịnh hội trong thành mười phần sẽ đi qua đây, Diệp Khởi Duẫn liền ôm ý nghĩ may mắn mà chờ ở chỗ này.



Quả thật trời không phụ người có lòng.
Người này… Chẳng lẽ lại đang ăn giấm việc này.



Đêm đến, khắp nơi thành Đông đèn đuốc sáng choang, sáng đến nỗi che lấp cả ánh trăng chiếu xuống. Xe lăn đẩy chầm chậm về phía trước, gần như không để cho người trên ghế có cảm giác lắc lư gì.



“Ngô, quả thật là đầy ắp cả người.” Vi Sinh Lan dứt lời liền đẩy Kỳ Yến đến một cửa hàng ít người. Chủ quán ngược lại cũng rất ân cần, nhanh chóng mang lên giấy bút.



Thả hà đăng cũng là một trong những tập tục của Lạc Hoa tiết, qua nhiều năm không thay đổi. Viết nguyện vọng vào tờ giấy, nhét vào ô nhỏ trong hà đăng, cuối cùng thắp sáng thả xuống bờ sông liền coi như hoàn thành phần cầu nguyện này.



Chẳng qua bước cuối cùng này nói thật có chút khó với Kỳ Yến… Kỳ Yến thấy Vi Sinh Lan ôn hòa khiêm tốn nói gì đó với mấy người trên bờ, một trong số những người đó quay đầu nhìn y một cái, liền gật đầu với Vi Sinh Lan.



“Bước cuối cùng này không bằng giao cho ta? Chàng ở một bên nhìn là được.” Mấy vị nữ tử vừa rồi chẳng qua là ở chỗ này thưởng thức cảnh hà đăng trôi, Vi Sinh Lan chỉ đơn giản nói rõ tình huống, các nàng liền vui vẻ đồng ý nhường chỗ.



Yên lặng hồi lâu, Kỳ Yến mới hơi có chút khó khăn nói: “Ta muốn tự mình hoàn thành, thê chủ có thể, có thể hay không… Giữ lấy eo ta…”



Mỹ nhân như ngọc, lúc này khuôn mặt hơi đỏ trong mắt lại lộ ra ánh nước long lanh, thực là cảnh đẹp ý vui. Chẳng qua nhan sắc xinh đẹp như vậy trừ Vi Sinh là liền không có người khác được thưởng thức.



“Như vậy?” Vi Sinh Lan nhìn như nhẹ nhàng mà khoác tay lên ngang eo Kỳ Yến.



“… Ừm.” Biết người này tuyệt đối sẽ không để y rơi xuống sông, Kỳ Yến yên tâm nghiêng người xuống.



Yên lặng nhìn chuyên chú vào ngọn hà đăng mình thả đang dần trôi xa kia, Kỳ Yến không nhịn được ngẩng đầu nhìn Vi Sinh Lan một cái.



Y muốn độc chiếm người này.



Không phải là muốn, mà bắt buộc.



Cho dù là ngọn lửa yếu ớt, một khi kéo dài, cũng sẽ lan tràn thành ngọn lửa không thể dập tắt.