Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
Chương 9 : Đến cửa
Ngày đăng: 19:21 19/04/20
Editor: Sakura Trang
Bây giờ Kỳ Yến giống như chú mèo được vuốt lông, lại nghiêng người lộ ra cái bụng mềm mại với Vi Sinh Lan.
Dễ dàng dỗ như vậy… khuôn mặt Vi Sinh Lan càng thêm nhu hòa: “Đợi quản gia chuẩn bị xong sính lễ, chúng ta liền lên đường đến phủ Tả tướng.”
“Được.” Bây giờ Kỳ Yến đã sớm không rảnh suy tính, trên thực bây giờ trạng thái của y đối với người trước mặt là nói gì nghe nấy.
Cho dù là Tô Diễn, sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện cũng nói với nàng một câu ‘Không hợp quy củ’, nhưng Kỳ Yến dù muốn hay không cũng luôn chấp nhận sự sắp xếp của nàng. Vi Sinh Lan đột nhiên cảm giác được sự yêu thích của nàng với người này, có lẽ không chỉ mấy phần mà thôi?
Hiệu suất làm việc của quản gia vương phủ tự nhiên là rất cao, giờ mùi liền sắp xếp xong mọi việc.
Người gác cổng phủ Tả tướng thấy mấy chục xe ngựa lục tục dừng trước cửa, chiếc xe đầu tiên nổi bật nhất dừng lại, một nữ tử cả người vận hoa phục bước xuống.
Người hầu đi theo nâng xe lăn xuống, còn việc ôm người đặt lên xe tất nhiên là việc của Vi Sinh Lan rồi.
“Xin hỏi các hạ là?” Một người gác cổng trong đó khách khí hỏi.
Hạ nhân ngay cả chủ tử trong phủ của mình cũng không nhận ra… Vi Sinh Lan biết tất nhiên là do trong phủ Tả tướng Kỳ Yến không được sủng ái.
Lúc thấy người đến lấy ra lệnh bài bạch ngọc, nhất thời thái độ của người gác cổng có chút biến hóa.
Sau khi được đón vào chính đường, Vi Sinh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Tả tướng cũng không để cho nàng đợi lâu, một chốc lát liền chạy đến.
Hai bên đơn giản làm lễ, Vi Sinh Lan trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ý định chắc hẳn Tả tướng đã biết, bổn vương cũng không nhiều lời nữa. Sính lễ này… Tả tướng đợi lát nữa cho người kiểm tra là được.”
Tụ Vân các coi như là phòng đấu giá có tiếng ở hoàng thành, mỗi tháng cử hành hội đấu giá không còn chỗ ngồi. Có thể ngồi phần lớn là người không giàu thì sang, vì vật mà mình thấy hiếm lạ không tiếc ném một con số thiên kim không phải ít.
Diệp Khởi y đẩy hộp gỗ hồng trên bàn đến trước mặt Vi Sinh Lan: “Đây là sản phẩm hoàn thành.”
Trong hộp là một khối ngọc bội được mài dũa tinh xảo. Bạch bích không tỳ vết, chất ngọc nhẵn nhụi như mỡ, bề mặt giống như hiện lên ánh sáng nhàn nhạt.
Từ ngày thiết triều qua một ngày, Vi Sinh Lan để cho Diệp Khởi Y đi tìm nơi mà nữ tử tên “Thiên Cơ” đang ở trong Yên thành. Người này chuyên thiện cơ quan dị thuật, đời trước là một trong thủ hạ phụ tá của nhị hoàng nữ. Khi đó Vi Sinh Lan từng giao thủ mấy lần, tuy không rơi xuống thế yếu nhưng cũng không đòi được bao nhiêu chỗ tốt.
Nhân tài như vậy, đời này chiếm được tiên cơ, dĩ nhiên Vi Sinh Lan sẽ không bỏ qua.
Phí tâm tìm đến cửa, hứa hẹn thù lao phong phú như chỉ yêu cầu nàng điêu khắc một miếng ngọc bội… Thiên Cơ quả thật không nhìn thấu hành động lần này của người đến.
Nhìn một cái hình vẽ trên ngọc bội, đột nhiên ánh mắt Vi Sinh Lan có chút lay động.
Lúc trước Diệp Khởi Y hỏi nàng muốn điêu khắc hình vẽ nào, nàng liệt kê tên các loài thụy thú* trong lòng qua một lần, cuối cùng bật thốt lên nhưng lại là một chữ “mèo” này.
*thụy thú: là loài thú thời cổ xưa tượng trưng cho điều tốt lành, may mắn.
Sau khi nói xong Vi Sinh Lan cũng không thay đổi, dù sao ngọc bội là muốn tặng cho Kỳ Yến, điêu khắc một hình vẽ hợp với hình tượng cũng không có gì không tốt.
Dĩ nhiên, tương lai không lâu nàng sẽ biết… Kỳ Yến không phải cái loại con mèo nhỏ có thể dễ bảo gì, chẳng qua là thu hồi răng nanh và móng nhọn ở trước mặt nàng mà thôi.
Nhưng đây đều là nói sau.