[Dịch]Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 16 : Sương sắc

Ngày đăng: 19:50 27/08/19

Editor: Sakura Trang “Yến Nhi…?” Trong giọng nói của Vi Sinh Lan mang theo mấy phần không xác định. Hiện tại chỗ này là tẩm điện lúc nàng còn sống trong cung, nói cách khác lúc này vân ở bên trong ảo cảnh. Người đằng trước ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía nàng, nàng chỉ hơi đến gần liền nghe thấy người nọ thấp giọng tự nói: “Phải làm sao mới có thể khiến nàng vui.” Nghe thanh âm quen thuộc, Vi Sinh Lan còn chưa kịp tiêu hóa những lời này là ý gì, liền bất ngờ không kịp đề phòng bị sương sắc trước mặt đau nhói hai mắt. Cho dù biết cũng không thể chạm đến người này, Vi Sinh Lan vẫn không tự chủ được đưa tay ra… Tất nhiên ngoài dự liệu liền chỉ có thể xuyên qua. Người trên xe lăn vốn nên là tóc dài đen như mực lúc này lại nhiễm sương sắc (màu sương), tròng mắt hơi rủ xuống cũng nhiễm sự mệt mỏi, cuối cùng khi không hiện ra mấy phần chật vật. Vi Sinh Lan không đành lòng hơi hơi dời đi ánh mắt. Mà một bên con mắt, nàng liền chú ý đến một cỗ quan tài băng cách đó không xa. Không khó đoán người trong đó là ai. Vi Sinh Lan trầm mặc nhìn mấy giây hồi phục bình tĩnh đưa mắt đặt lên người Kỳ Yến lần nữa. Từ sau khi sống lại sống chung với Kỳ Yến đến nay, nàng quả thật nghi ngờ chuyện Liễu uyển cháy đời trước có gì đó kỳ lạ. Dẫu sao càng tiếp xúc, nàng cũng càng thêm biết Kỳ Yến không đơn giản. Nhưng nàng hoài nghi chỉ nhằm vào chuyện bản thân, mà không đối với người này. Nếu ảo cảnh này là dùng để gợi lên nghi kỵ của nàng với Kỳ Yến, liền không khỏi quá mức buồn cười. Không mất nhiều thời gian, Vi Sinh Lan chợt cảm giác ống tay áo bị người nhẹ nhàng kéo. Lúc đang ngẩn ra, trên tay liền truyền đến cảm xúc lành lạnh. Cúi đầu liền đối diện với một đôi mắt như mặc ngọc, chính đang chiếu rọi bóng dáng của nàng. Vi Sinh Lan nhất thời khẽ run, cảm xúc chân thật khiến nàng không tránh khỏi có chút mê hoặc. Nhìn mệt mỏi trong con ngươi của người ngồi trên xe lăn dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự lệ thuộc… Chần chừ một chút, cuối cùng Vi Sinh Lan không giãy khỏi tay người này. Theo lý thì không thể chạm vào, vì sao lại… “Thê chủ.” Ngay cả giọng nói độc nhất vô nhị khi gọi nàng cũng giống với hiện thực. Thấy không bị từ chối, Kỳ Yến liền kéo tay Vi Sinh Lan đến sát gò má cọ nhẹ, mấy sợi tóc bạc theo động tác này rủ xuống cổ tay nàng. Cùng một động tác quen thuộc, Vi Sinh Lan im lặng nghĩ. Sương sắc trước mặt vẫn chói mắt, nàng vừa mới vén lên nắm cầm trong tay, liền nghe người trên xe lăn lại tự lẩm bẩm tiếp: “Nhất định thê chủ không thích bộ dáng này của ta.” “Cũng không phải không vui.” Cảm xúc suy sụp kia ánh vào trong mắt Vi Sinh Lan, lời nói phủ định trong khoảnh khắc liền bật thốt lên. Nào ngờ vừa dứt lời liền bị người này gắt gao truy hỏi: “Thê chủ thích ta?” Vi Sinh Lan tự thấy chẳng qua chỉ yên lặng mấy giây, ánh sáng vừa nổi lên trong mắt Kỳ Yến lại dần dần ảm đạm, nàng chỉ phải vội vàng gật đầu một cái. “Kia thê chủ có thể cười một chút với ta được hay không…” Người trên xe lăn lại dò xét nói lên yêu cầu. Y vừa lấy được một câu trả lời như mong muốn, bây giờ lại muốn một cái khác. Không biết đời trước kết quả của người này như thế nào, nếu là bộ dáng như bây giờ… Vi Sinh Lan không kìm được mềm lòng mà để cho người này lại tiến thêm một bước. Yêu cầu bậc này, dù là thỏa mãn cũng không hại đến đại thế. “Không phải như vậy.” Đối phương quả thật theo lời cong lên mi mắt, nhưng Kỳ Yến cũng không hài lòng. Vi Sinh Lan ngược lại cũng không giận, chỉ kiên nhẫn hỏi theo y: “Vậy phải như thế nào?” “Giống như đối với Dung Cảnh vậy…” Kỳ Yến khẽ rũ mắt, đây là lời lúc y tỉnh táo tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng. Nhất thời Vi Sinh Lan có chút buồn cười. Đợi thoát khỏi ảo trận, nàng nên tìm thời gian để cùng người này trong hiện thực giải thích một chút về chuyện của Dung Cảnh. Ở trước mặt nàng tâm tư này của Kỳ Yến từ trước đến giờ đều là dè dặt cất giấu, có lúc nàng cũng không chú ý đến. “Yến nhi không nhìn ta, vậy ta cười để cho ai nhìn chứ?” Vi Sinh Lan vuốt tóc dài của người trước mắt, nhẹ giọng hỏi. Ảo cảnh cũng được, nàng nguyện ý cho người trước mặt mấy phần dung túng. Quan trọng hơn chính là, bây giờ việc nàng trải qua không thể nghi ngờ là mấu chốt để giải trận, tóm lại phải dụng tâm chu toàn. Người trên xe lăn đang bởi vì câu gọi thân mật này mà trở nên luống cuống. Trước kia nhìn Dung Cảnh và Vi Sinh Lan từ xa, y không chỉ một lần nghĩ… Nếu như người này có thể lộ nụ cười với y như với Dung Cảnh, vậy không quản chuyện gì, y sẽ làm tất cả. “Thê chủ có thể… Luôn bên ta hay không.” Có lẽ là nụ cười ôn nhu này quá có lực đầu độc, y lại hỏi một vấn đề vốn không nên hỏi. Người mới còn nói cầu gì được đó, bây giờ lại yên lặng không nói lời nào. Cũng không lắc đầu, cũng không gật đầu, chỉ trầm mặc nhìn y. “Ta biết.” Giọng nói nhỏ đến khó có thể nghe thấy. Tiếng nói vừa dứt cảnh tượng xung quanh lấy mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng sụp đổ, Vi Sinh Lan nhìn cũng không tránh khỏi kinh hãi, người trên xe lăn lại với vẻ mặt bình thản như thành thói quen. Quá tham tình ái, có thứ lún sâu không thể thoát khỏi. Với Vi Sinh Lan ở đời này mà nói, đây chỉ là một ảo cảnh. Đối với Kỳ Yến ở đời trước, đây là một trong những giấc mộng của y. … … “Ngươi tỉnh rồi?” Thiên Cơ nhíu mày, tốc độ phá trận này thực sự nhanh hơn nhiều so với nàng dự tính. Cảm giác áp bách trên cổ biến mất, Thiên Cơ quay đầu lại nhìn một cái. Người khống chế nàng đã sớm mất tung tích, cũng không. Dần dần cũng không biết ở phương nào. Chuyện đầu tiên mà Vi Sinh Lan sau khi thức dậy là ôm lấy phu lang nhà mình từ trên xe lăn xuống, ôm vào lòng. “Thê chủ.” Kỳ Yến thuận theo tựa vào trên người Vi Sinh Lan, mắt phượng nửa khép hưởng thụ cảm xúc tóc dài rối tung sau tai được vuốt ve. Thiên Cơ đưa tay xoa xoa vết bầm trên cổ bị mũi kiếm đè vào, không thể không nói người cầm kiếm nắm lực đạo trong tay vô cùng chính xác, từ đầu đến cuối không thật sự là nàng bị thương. Nàng bị người cầm kiếm kiềm chế nửa ngày… Người này ngược lại tốt, tỉnh lại liền có nhuyễn ngọc ôn hương để ôm đầy cõi lòng. Người mùi hương hoa hòe thoang thoảng của người trong ngực, Vi Sinh Lan bình phục tâm trạng vừa rồi còn hơi rối loạn. “Tiên sinh đã có thể thực hiện lời hứa rồi chứ?” Vi Sinh Lan treo lên mỉm cười ôn nhã quen thuộc, giương mắt nhìn về phía nữ tử đang đùa nghịch chén trà. Thiên Cơ cũng không chần chờ gật đầu một cái. Đi theo người này cũng không coi là thua thiệt cho mình, nàng tuy không thích những phiền phức bên ngoài, nhưng vẫn có thể hòa nhập. Lúc trước là thiếu một người có thể để cho nàng chủ động bước ra khu vườn này, hiện tại vạn sự đã sẵn sàng, gió đông cũng không thiếu. Lại thấy Vi Sinh Lan chuyển ánh mắt lên trên cổ nàng, vẻ mặt mang theo nghi vấn… Thiên Cơ chỉ cười không nói. Nam tử ánh mắt vừa nãy mới còn lạnh lẽo, hiện lên sát ý đối với nàng, hôm nay lại một bộ dáng ôn thuận khéo léo tựa vào trong ngực chủ thượng hiện tại của nàng. Nàng là sẽ không nhúng tay vào sự yêu thích của người khác… Lại nói chủ thượng nhà mình trêu chọc nợ tình, nàng làm thuộc hạ cần gì phải bận tâm. “Sắc trời đã tối, xem ra hôm nay là cần phải làm phiền chủ thượng khuất phục đợi phòng khách tá túc một đêm.” Thiên Cơ hết sức thuận miệng sửa lại xưng hô với Vi Sinh Lan. Vì vậy không thể tránh khỏi chuyện giải quyết bữa tối. Nam tử cả người mang bệnh, một cái Vương gia thân phận phú quý… Thiên Cơ thấy dù ai cũng không thể trông cậy vào. “Đường đường Chiêu vương cũng sẽ biết nấu nướng?” Thiên Cơ vốn còn bình tĩnh bước vào phòng bếp, lại không nghĩ rằng Vi Sinh Lan lại cũng đi theo, quả thực khiến cho lòng nàng kinh ngạc. Phòng bếp vốn là công việc của nam nhi, nhưng vì nàng chỉ có một thân một mình, chuyện này tất nhiên phải do nàng tự làm. Vi Sinh Lan cong cong mi mắt, như chuyện đương nhiên hỏi ngược lại: “Đều là nữ tử, tiên sinh có thể, tại sao ta lại không thể?” Tuy không thể nói giỏi, nhưng làm ra thức ăn có thể cho vào miệng Vi Sinh Lan tự nhận còn là không thành vấn đề. Dù sao đời trước nàng cũng không phải người an nhàn ở một nơi, trời nam đất bắc… Chỗ nào của Dư quốc nàng không đặt chân qua? Cho dù nơi ngoài biên giới, nàng cũng đi qua không ít. Dưới tình huống có điều kiện Vi Sinh Lan sẽ không làm mình chịu thiệt, nhưng dưới tình huống không có điều kiện nàng cũng nguyện ý chấp nhận tạm. Cách phục vụ bản thân và thích nghi với hoàn cảnh, đương nàng phải học để tự lực cánh sinh. Thiên Cơ giống như bị lời này làm cho nghẹn lời một chút, liền để mặc Vi Sinh Lan vào trong hỗ trợ. Bữa tối người thoải mái nhất không thể nghi ngờ là Kỳ Yến. Thức ăn có ngon hay không y cũng không thèm để ý, chỉ biết do Vi Sinh Lan làm là đủ rồi, với lại ngay cả công gắp thức ăn cũng có thể giảm bớt đi. Thiên Cơ nhếch mép một cái, khoảng cách gần nhìn cảnh tượng thân mật bậc này không khỏi để cho nàng có mấy phần xoắn xuýt. Nhưng thật sự xoắn xuýt còn ở phía cuối, phải biết bên trong phòng khách và nhà chính ở giữa chỉ cách nhau một bức tường. Lúc đêm khuya, Thiên Cơ không chút buồn ngủ mở mắt nhìn xà ngang trên nóc nhà. Hai người này… Thật cho nàng là người điếc hay sao?