Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 12 : Em họ
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
Editor&Betaer: Cogau
Mặc dù, Thẩm Thi Thi là một sinh viên năm 2, nhưng làm việc tương đối thành thạo. Mấy chuyện nhỏ như pha trà rót nước, dọn dẹp bàn này thì khỏi nói rồi, kỹ năng tính nhẩm thì quả thật khiến Mễ Quang hoài nghi cô ấy từng luyện qua Phật Sơn Vô Ảnh Cước.
"Tổng cộng 952 nghìn, mời qua quầy thu ngân bên này tính tiền ạ." Thẩm Thi Thi để Mễ Quang dẫn khách đi tính tiền, còn mình ở lại dọn dẹp bàn. Khách đi theo Mễ Quang là khách quen ở đây, lần đầu nhìn thấy Mễ Quang, khó tránh khỏi tò mò: "Người đẹp, mới tới làm hả?"
Mễ Quang cười cười: "Vâng ạ."
Cô cười rộ lên mặt mày tươi tắn, dáng vẻ thật đáng yêu, làm khách cũng cảm thấy mềm lòng: "Em ở đây đúng là ‘nhân tài không được trọng dụng’ rồi, chi bằng theo anh đổi nghề đi."
Mễ Quang nghe thấy vậy cũng chỉ nghĩ là khách nói đùa, cô còn chưa trả lời, Lâm Tĩnh Dung đã đi tới: "Ông chủ Đới, Mễ Quang mới tới làm ngày đầu tiên, ông đã muốn ‘đào góc tường’ nhà hàng chúng tôi sao?"
Ông chủ Đới thấy là cô ấy, giọng nói chuyện trở nên thân thiết hơn nhiều: "Nghe bà chủ nói kìa, tôi đào góc tường của ai chứ không dám đào của cô đâu."
Lâm Tĩnh Dung cười nói: "Ông chủ Đới, ông chỉ được cái dẻo miệng thôi. Tôi đã nói tôi không phải là bà chủ rồi mà."
Ông chủ Đới cười theo cô ấy, nhưng trong nụ cười ấy mang theo ý hài hước: "Sớm muộn sẽ ‘là’ thôi."
Đứng trước quầy thu ngân, Mễ Quang mở to mắt kinh ngạc, số tiền trên Hóa đơn mà Thu ngân báo chính xác như Thẩm Thi Thi đã báo.
Cô mới đi một lát, thế mà Thẩm Thi Thi đã dọn dẹp bàn xong xuôi. Tiểu Đức lại dẫn một nhóm khách mới đi vào. Thẩm Thi Thi để khách lại cho Tiểu Đức, kéo Mễ Quang tới một nơi hẻo lánh lén nghỉ mệt một lát.
"Buổi trưa ở đây khách càng ngày càng đông." Thẩm Thi Thi tựa vào tường phía sau lưng, rũ rũ tay của mình.
Mễ Quang không nghĩ là buổi trưa ở đây lại bận rộn như vậy, mặc dù cô cũng không làm được bao nhiêu việc, nhưng đứng cả buổi trưa như vậy cũng đủ mệt rồi. Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Thi Thi, ‘nhiều chuyện’ với cô ấy: "Em có biết chị Dung Dung và ông chủ Tiếu có quan hệ như thế nào không? Chị nghe rất nhiều khách đều gọi chị ấy là ‘bà chủ’."
"Ôi, chuyện này ấy à, chị Dung Dung không phải là bà chủ, mấy người khách quen thích gán ghép chị ấy với ông chủ Tiếu thôi." Thẩm Thi Thi nói xong, kề đầu sát lại Mễ Quang, lặng lẽ nói: "Nhưng nói không chừng ngày nào đó sẽ trở thành sự thật đấy."
Mễ Quang hơi nhướn mày, chẳng có gì để nói tiếp cả.
Thẩm Thi Thi quan sát cô mấy lần, ánh mắt có vẻ còn tò mò hơn cô hồi nãy: "Chẳng lẽ chị cũng thích ông chủ Tiếu sao?"
Mễ Quang bị cái giả thiết này của cô bé làm cho hết hồn, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên: "Em đừng nói lung tung, ai mà thích anh ta chứ! Chị không phải là người cuồng ngược."
Cô vừa nói như vậy, Thẩm Thi Thi càng tò mò hơn: "Chẳng lẽ ông chủ rất hống hách sao?"
Sau khi Cố Tín gọi điện thoại xong, Tiếu Cố chạy về rất nhanh. Anh nhìn thoáng qua Mễ Quang đang đứng ở cửa, hỏi: "Không phải là cô đang đi làm sao?"
Mễ Quang mím môi: "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, tôi về ngủ, không được sao?"
Cố Tín tận dụng triệt để mọi thứ, hỏi: "Sao cô ấy lại muốn ngủ ở nhà anh?"
Mễ Quang: "......"
Cô cảm thấy: vấn đề này cần giải thích rõ ngay lập tức, thấy tình hình hiện tại thì hai người họ có vẻ như còn có thể tái hợp: "Chuyện này, ngàn vạn lần anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là người thuê nhà này, giữa tôi và anh ấy rất trong sáng." Die~n đa`n l3 quy’ đo^n.c0m
"Người thuê nhà á?" Cố Tín nhíu mày, vẻ rất hứng thú nhìn Tiếu Cố.
"Chuyện này từ từ rồi nói." Tiếu Cố bước mấy bước vào trong phòng khách, chỉ vào Cố Tín nói với Mễ Quang: "Giới thiệu với cô, đây là em họ tôi - Cố Tín."
Mễ Quang: "......"
Anh em - sẽ không phải khẩu vị quá nặng rồi chứ... Ôi trời ơi, em họ sao?
Cô nghiêng nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó: "Anh ấy tên là Cố Tín, là em họ của anh, cho nên cái tên Tiếu Cố của anh không phải là bởi vì ba họ Tiếu mẹ họ Cố đấy chứ?"
"Ha ha, đoán đúng rồi." Cố Tín không đợi Tiếu Cố trả lời, bắt đầu ‘thừa thắng xông lên’: "Mỗi lần tôi gọi tên anh ấy, cũng đều buồn cười đấy."
Tiếu Cố: "......"
Anh lườm Cố Tín, rồi khom lưng sờ sờ chân Husky: "Cũng không biết cái tên ‘Hao Thiên’ như tên người này ở đâu ra nữa ha."
Mễ Quang chớp chớp mắt, thì ra cái tên ‘Hao Thiên’ này là Cố Tín đặt sao? Thì ra anh ta mới chính là ‘Nhị Lang Thần’ sao?
Dường như đọc được nghi ngờ vô thanh của Mễ Quang, Tiếu Cố nói: "Bình thường là chó của cậu ta đấy."
Mễ Quang: "......"
Tóm lại, thực sự là chó... của ai.