Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 29 :

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


EDIT BY VŨ



BETA BY CHERYL CHEN



Ca làm buổi trưa kết thúc, Mễ Tình về phòng thay quần áo bình thường, rồi như cũ, cô định về nghỉ trưa.



Chắc vì anh Thỏ, nên cô đi bộ nhẹ nhàng hơn. Cô cười khẽ, vừa mới cầm chìa khóa mở cửa ra, Husky đã vui sướng chào đón: “Gâu.”



Mễ Tình khom lưng sờ lông Husky đang vẫy đuôi, cười nói: “Husky, hai ngày rồi không gặp, có nhớ tao không?”



“Gâu.”



Husky thân mật cọ chân cô, Tiêu Cố trong phòng khách liếc nó, kêu lên: “Husky, qua đây.”



“Gâu.” Husky đáp lại, không định đi qua. Tiêu Cố nhìn chằm chằm, nhấn mạnh: “Qua đây”.



“Gâu…” Husky bất đắc dĩ đi tới.



Mễ Tình hừ một tiếng, nhỏ giọng thì thầm: “Bắt nạt một con chó là kiểu hảo hán gì thế?”



Tiêu Cố ngước mắt nhìn cô, trái tim nhỏ của Mề Tình run lên, cô chạy thật nhanh về phòng.



Cô vỗ ngực thở một hơi, rồi nằm dài ra giường chơi điện thoại.



Trước kia cô tải ứng dụng giao dịch đồ cũ, đột nhiên nó hiện ra thông báo. Cô mở ra xem, có người để lại tin nhắn dưới chiếc áo liền váy của cô.



Ngải Lỵ Lỵ: Bộ này còn bán không?



Mễ Tình lập tức tỉnh táo: “Còn bán”, suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Nhưng không được mặc cả, tô i có thể miễn phí vận chuyển.”



Ôi tiền đồ. …



Ngải Lỵ Lỵ: Ok.



Thỏ two Tử: Bộ này tôi chỉ mới mặc một lần, cam đoan là đồ mới 99%.



Ngải Lỵ Lỵ: Ừ, hôm nay tôi có thử ở cửa hàng rồi, mặc rất đẹp, đồ ở đó đang giảm giá, bộ này dù giảm 10% rồi vẫn hơn 7 ngàn tệ, đắ tquá.



Thỏtwo Tử:  Vậy cô cứ chọn đi! Được thì tôi giao hàng.”



Ngải lỵ lỵ không đáp lại cô, nhưng chốc lát cô nhận được một thông báo giao dịch, là Ngải Lỵ Lỵ mua đồ.  Cô và Ngải Ly Ly xác nhận thông tin, rồi thoát khỏi ứng dụng.



Bỏ bộ áo váy ra khỏi tủ, gói kĩ xong Mễ Tình lại bò vào trong chăn.



Đắp chăn vào, cô không nhịn được nghĩ ngợi, hình như cô đã đổi vận. Đầu tiên là gặp lại Anh Thỏ, tiếp theo là gặp được người mua mát tay, tiếp theo có khi cha cô sẽ nhường nhịn?



Cô nghĩ rồi từ từ nhắm hai mắt lại.
E rằng đây là sở thích cá nhân.



Còn nữa, weibo của anh cũng là “Anh Thỏ”.



Chu Nghi Nhiên thấy cô ngẩn ngơ, khẽ cười hỏi: “Nghĩ gì vậy?”



Mễ Tình che giấu lắc đầu: “Không có gì, chỉ là suy nghĩ là lát nữa nên đi đâu chơi.”



Trước khi đi kỳ thực Chu Nghi Nhiên đã chuẩn bị lịch trình, nhưng vẫn hỏi ý kiến cô: “Em có muốn đi đâu không?”



“Hừm…”  Mễ Tình nỗ lực suy nghĩ, “Em chưa quen nơi này, lúc đầu Tiêu Cố nói muốn đưa em đi chơi…”



Mễ Tình ngập ngừng, đúng rồi, anh ấy muốn dẫn mình đi chơi.



Không biết vì sao, trong lòng của cô liền đột nhiên hơi khó chịu, cô mím môi, không nói gì thêm.



Chu Nghi Nhiên trầm ngâm, rồi lại cười nói: “Chúng ta đi trung tâm mua sắm trước đi! Ở đây Úc thị có mở một quán điểm tâm, em đã thư chưa?”



“Em chưa.” Mễ Tình lắc đầu, cô đã thấy vài nhà hàng của Úc thị ở đây, ban đầu tới thành phố này, cô định ăn thử một bữa ở nhà hàng Úc thị, nhưng kế hoạch mới tiến hành được 1%, tiền của cô đã bị trộm.



“Thế chúng ta đi ăn điểm tâm trước.” Chu Nghi Nhiên cười, lái xe.



Quán điểm tâm của Úc thị mới xây dựng không bao lâu, không phải ai cũng vào được, cô quả thật có cảm giác không dám bén mảng đến quầy hàng. May mà Chu Nghi Nhiên có black card của Úc thị, nên đi vào bằng cửa sau.



Khi ngồi ăn, Mễ Tình hạnh phúc rớt nước mắt: “Ôi, lâu lắm rồi em mới được ăn ngon thế này.” Sau khi nói xong, cô liền tự sửa lại: “À không đúng, lần trước Tiêu Cố nấu món gì cũng ngon, anh vào tiệm ăn có thử xoày sấy không? Anh ấy tự tay làm hết đấy.”



Nụ cười trên mặt Chu Nghi Nhiên đông cứng lại, đứng lên hỏi Mễ Tình: “Em có muốn ăn thêm không? Anh mua cho em.”



Mễ Tình lại chỉ hai cái bánh ga tô, Chu Nghi Nhiên đi mua.



Ăn xong đã hơn mười một giờ, hai người vào trung tâm mua sắm, đợi tiêu hóa xong bữa sáng rồi đi ăn trưa.



Trong cửa hàng, nhiều nhân viên chuẩn bị trang trí cho Giáng sinh. Chu Nghi Nhiên nhìn Mễ Tình, nói: “Vào Giáng sinh chúng ta đến đây đi, chắc náo nhiệt lắm.”



“Được.” Mễ Tình hồ hởi đáp.



Chu Nghi Nhiên cười, hai người đi vào trong cửa hàng có cây thông Noel. Chu Nghi Nhiên chỉ cây đàn dương cầm gần cây thông, hỏi Mễ Tình: “Anh đàn một khúc cho em nghe nhé?”



Mễ Tình bật cười: “Haha, được ạ, thật ra lần trước em xem video rồi, anh cũng đàn, còn là phiên bản cải biên nữa.”



Chu Nghi Nhiên trừng mắt: “Lần này là độc nhất vô nhị, chỉ đàn cho em nghe.”



Mễ Tình bất giác xấu hổ, cô ho nhẹ, rồi chuyển đề tài: “Vậy anh đàn bài ‘Jingle Bell’ đi. Lần trước em tới đây cùng Tiêu Cố cũng đàn bài này.”



Chu Nghi Nhiên lơ đãng nhíu mày, trầm mặc vài giây, nhìn Mễ Tình nói: “Khi trò chuyện chúng ta đừng nhắc tới Tiêu Cố được không?”