Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 34 :
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
BETA BY CHERYL CHEN
Mễ Tình ngạc nhiên, ngơ ngác ngẩng đầu nói: “Chiếc áo này sao lại ở chỗ anh?”
Tiêu Cố nói: “Tôi mua đấy.”
Đầu Mễ Tình như kêu ‘coong’ một tiếng, ba chữ đơn giản của Tiêu Cố làm cô tiêu hóa hơi lâu: “Anh…mua á? Sao anh lại mua đồ nữ?”
Chắc không phải sở thích khác thường đâu!
Mễ Tình run rẩy, khẩu vị nặng quá.
Tiêu Cố mím môi không tự nhiên, anh đưa mắt quét qua, ra vẻ bình thản nói: “Cô bán lỗ thế mà cũng chịu được à?”
Mễ Tình: “…”
Cho nên anh thấy tiếc của giời… Bán lỗ á? Ông chủ Tiêu đúng là không bao giờ chịu thiệt, nhìn người khác chịu thiệt cũng không chịu nổi.
Cô mấp máy môi, hỏi: “Anh mua bao nhiêu thế?”
Tiêu Cố nói: “3 ngàn.” dùng ba ngàn khối mua bộ đồ về, trong lòng anh lập tức thoải mái.
Mễ Tình ngẩn người, sùng bái anh như thánh: “Sao anh mua giá hời thế? Tôi nhớ là người bán bán 6 ngàn mà?”
Tiêu Cố tự hào vẽ ra một khuôn miệng cong cong: “Bí mật thương nghiệp.”
Mễ Tình: “….”
Cô cau mũi, nói: “Vì sao anh mua mà lại cho tôi?”
Sau khi cô hỏi xong, thần thái Tiêu Cố lại không tự nhiên như trước: “Chẳng qua lúc đó tôi tự nhiên muốn mua, chứ không có chủ ý mua cho cô.”
Mễ Tình ‘à’ một tiếng, cười với anh: “Thế sao anh lại đưa tôi? Tôi không trả tiền đâu.”
Lông mày Tiêu Cố nhíu lại, anh khẽ nói: “Hôm nay là Giáng sinh.”
Mễ Tình nhìn anh nói: “Anh là ông già Noel?”
Lấy chiếc áo từ túi giấy ra, Mễ Tình kiểm tra thật cẩn thật. Chiếc áo rất vuông vức, như được là phẳng phiu, cúc áo cũng cài vào, hoàn chỉnh như mới.
Cô vui vẻ mặc áo vào, soi gương, quả thực rất đẹp. Tuyệt đẹp!
Cô quay một vòng trước gương, di động bị cô ném lên giường buồn bã kêu. Mễ Tình cầm lên nhìn, là tin nhắn Chu Nghi Nhiên gửi tới: “Em đã tốt lên chút nào chưa?”
Mễ Tình đáp: “Tốt hơn nhiều rồi ạ, hôm nay thật ngại quá.”
Anh Thỏ: Không sao cả, lần sau em được nghỉ nhớ gọi anh ^_^
Mễ Tình nhìn tin nhắn này, bối rối. Cô nghĩ ngợi một lát, ngón tay lành lạnh gõ trên màn hình: “Sao tài khoản Weibo của anh lại để là ‘Thỏ tiên sinh’?”
Nghe thấy âm thanh báo tin nhắn vang lên ‘ting’ một cái, tâm trạng Mễ Tình như dây cót vặn chặt.
Tiêu Cố: “…”
“Cô còn muốn ăn cơm trưa không?” anh nhíu mày uy hiếp.
Mễ Tình thức thời nói: “Muốn muốn, cẩu đản.”
Tiêu Cố: “… “
“Ngươi có còn muốn hay không ăn cơm trưa? ” anh vặn lông mi uy hiếp nói.
Mễ Tình lần này khó có được thức thời địa đạo: “Muốn, cẩu đản. “
Tiêu Cố: “…”
Husky “gâu gâu”.
Phát hiện Tiêu Cố đang xuống tinh thần, Mễ Tình thức thời, dù sao cô cũng không muốn bữa cơm trưa bị ngâm nước nóng: “Hôm nay anh là ông già Noel, ông già Noel không hẹp hòi như thế đâu.”
Tiêu Cố: “…”
Anh bĩu môi xoay người bước đi. Mễ Tình vẫy vẫy tay chào Husky, khoái trá đi theo.
Tiêu Cố tới nhà hàng Trung cách chỗ ở của anh không xa, khi hai người đến, lập tức có nhân viên mặc quần áo Giáng sinh ra đón: “Hai vị xin hỏi có hẹn trước không?”
Tiêu Cố đưa điện thoại cho người nhân viên, người đó kiểm tra rồi lập tức dẫn hai người đi tới phòng đã đặt. Mễ Tình lần đầu tiên đến nhà hàng Trung, vừa đi vừa nhìn, không chỉ có nhân viên mặc đồ Giáng sinh, mà trong quán cũng có nhiều khay kẹo.
“Mấy cái này có được ăn không?” Mễ Tình hỏi.
Nhân viên nghe thấy đáp: “Có ạ, kẹo là miễn phí.”
Mễ Tình ngạc nhiên giương mắt, Úc thị quả thực rất tuyệt!
Vì thế cô nắm một tay đầy kẹo.
Sau khi vào phòng, một nhân viên khác đến đưa thực đơn, hai người gọi món, dù Tiêu Cố mời khách, nhưng Mễ Tình đặc biệt tự giác gọi một đống đồ mình thích ăn, rồi mới đưa thực đơn cho Tiêu Cố.
Tiêu Cố mím môi cười, ngẩng đầu nói với nhân viên: “Trước hết cứ tạm thế đã, cảm ơn.”
“Dạ vâng.” người bán hàng nhắc lại mấy món Mễ Tình đã gọi, xác nhận xong, lại hỏi, “Xin hỏi hai người có muốn gọi phần ăn tình nhân dành cho Giáng sinh không ạ? Đó là combo đặc biệt của hôm nay, mỗi đôi tình nhân vào nhà hàng đều được một phần, miễn phí ạ.”
Tiêu Cố chưa trả lời, Mễ Tình cướp lời: “Muốn muốn muốn!”
“Được ạ, xin chờ một chút.” người bán hàng mỉm cười đi ra ngoài.
Tiêu Cố nghiêng đầu nhìn Mễ Tình bên cạnh, trong nụ cười có dụng ý khác: “Theo lẽ thường, nếu trong tình huống thế này, không phải đều giải thích với nhân viên rằng chúng ta không phải tình nhân sao?”
Mễ Tình nhếch môi nói: “Nhà hàng không thích loại người ngu ngốc thế đâu.”
Tiêu Cố: “….”