Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 39 :

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


EDIT BY CHERYL CHEN



Tiêu Cố vừa hôn lên cổ Mễ Tình, cô đã thét lên: “A –!!”



Anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn Mễ Tình.



Ánh mắt của anh không chuyên chú như trước, mà nhuộm một tầng men say, Mễ Tình như bị ánh mắt ấy đầu độc, không đẩy anh ra, mà nhìn anh bối rối một lúc, kêu lên một tiếng: “Sao anh không đi tắm!”



Tiêu Cố: “…”



Mễ Tình: “…”



Trời ơi, sao cô lại nhắc đến cái này!



Mễ Tình xấu hổ đến muốn khóc, Tiêu Cố cười nhẹ, nhưng lại rời khỏi người cô.



Anh hiểu được đây là cách từ chối uyển chuyển của Mễ Tình, cô định thừa dịp anh đi tắm lén trốn mất.



Tuy trong lòng khó tránh khỏi tiếc nuối, nhưng anh cũng không muốn ép buộc cô. Anh nhìn cô một cái, xoay người vào phòng tắm: “Anh đi tắm.”



Tiêu Cố cố ý tắm thật sạch hết tận mười phút, để Mễ Tình rời đi trọn vẹn. Anh mặc đồ nghỉ lấy khăn lau tóc, tự nghi ngờ sao trước đây anh không phát hiện mình dịu dàng như thế?



Anh vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, Mễ Tình vẫn nằm trên giường nhìn trần nhà.



Tiêu Cố: “…”



Hay là… trên đường chạy trốn gặp cái gì ngoài ý muốn?



Anh giật lông mày, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em vẫn còn ở đây?”



Mễ Tình nói: “Em đang suy nghĩ về đời người.”



Tiêu Cố: “…”



“À.” anh buông khăn xuống, đi tới trước gương bắt đầu sấy tóc. Tận đến khi anh sấy tóc xong, Mễ Tình vẫn còn đang nhìn chòng chọc trần nhà.



Anh nhịn không được, hỏi: “Trần nhà đẹp thế cơ à?”



Mễ Tình đáp: “Cũng tạm được.”



Lông mày Tiêu Cố nhíu lại, anh thu gọn máy sấy, lại đến cạnh giường, nhìn Mễ Tình nói: “Anh đã cho em hai cơ hội để rời đi rồi, sẽ không có lần thứ ba đâu!”
Mễ Tình đỏ mặt, nói: “Khi nào em không cho anh xem thì anh không được xem!”



Tiêu Cố dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghe lời, ngoan ngoãn ra ngoài.



Bây giờ anh đã hiểu lời bố anh nói, cưới một công chúa nhỏ về nhà, nuôi cực khó.



Mễ Tình thay quần áo, rửa mặt xong thì đi xuống tầng. Tiêu Cố đợi cô trong phòng khách, thấy cô xuống liền hỏi: “Ăn ở gần đây hay vvề hoa viên Nam thành ăn?”



Mễ Tình nhìn đồng hồ, không nghĩ rằng đã là mười rưỡi, cô đến bên cạnh Tiêu Cố, nói với anh: “Về Nam thành hoa viên đi, Cẩu Đản không thích thức ăn cho chó.”



Tiêu Cố cười, kéo tay cô ra ngoài: “Yên tâm, nó tìm cái gì thì không thấy, chứ còn thức ăn thì…” lúc ra cửa, anh như nhớ ra cái gì, nói cho Mễ Tình mỗi chuỗi chữ số, “Đây là mật mã mở cửa, nếu không dùng vân tay được thì nhập mã.”



“À.” Mễ Tình ghi nhớ chuỗi mật mã trong đầu.



Khi cô và Tiêu Cố về lại hoa viên Nam thành thì đã hơn mười một giờ. Tiêu Cố đưa cô đến thẳng mội hàng ăn nhỏ. Mễ Tình phát hiện ra ông chủ quán này là người trêu đùa bọn họ lúc dắt Cẩu Đản đi dạo.



Ông chủ cũng nhận ra Mễ Tình, ông nghe Tiêu Cố gọi món õng, dùng cùi chỏ đụng anh: “Đây không phải bạn gái cháu à? Không phải bác đuổi ra đấy.”



Tiêu Cố cười nói: “Tối hôm qua cô ấy mới trở thành bạn gái cháu.”



Ông chủ hàng ăn: “…”



Mấy lời này còn có hàm ý khác.



Ông cười cười rồi đi ra ngoài, nêm thêm vào đồ ăn của Tiêu Cố hai thìa muối.



Cuối cùng, ông vẫn bảo vệ bí mật nghề nghiệp của mình, Mễ Tình thử thức ăn trên bàn, mở to mắt lúc lắc đầu với Tiêu Cố: “Ui! Mấy món này ngon thật!”



Ông chủ hàng ăn vui vẻ ngấm ngầm, định đi tới hỏi cô so sánh mình với bạn trai thì sao, chợt nghe cô nói tiếp: “Sắp đuổi kịp anh rồi!”



Ông chủ hàng ăn: “…”



Cái gì mà sắp đuổi kịp? Ông là đầu bếp mở nhà hàng chuyên nghiệp, còn kém Tiêu Cố bán Xuyến Xuyến à!



Ông suy nghĩ một hồi, chắc là vì trong thức ăn Tiêu Cố nấu có thêm một gia vị.



Là yêu.



Ông xúc động nghĩ.