Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 44 :

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


EDIT BY CHERYL CHEN



Quyết định xong chuyện túi quà, Mễ Tình cũng coi như bớt một gánh nặng.



Buổi chiều, Tiêu Cố đi xử lí chuyện chi nhánh mới. Mễ Tình ngủ rồi dậy dắt chó đi dạo. Khi về, Tiêu Cố gọi cho cô, nói đang thương lượng chuyện của quán với Lâm Tĩnh Dung, về rất muộn, nên cô cứ ăn tối một mình.



Mễ Tình cũng không chờ cơm anh, giải quyết tốt cái bụng của mình và Husky, tắm nước nóng bò lên giường, ôm laptop.



Xem xong hai tập phim truyền hình, cô mở weibo. Lại nói tiếp, đã lâu rồi cô không lướt weibo Chu Nghi Nhiên nữa rồi. Hôm nay nhớ đến, cô vào xem một lượt.



Thời gian biểu diễn của Chu Nghi Nhiên đã được xác định, 14 tháng 2 năm sau.



“Ai da..” Mễ Tình cảm thán nhè nhẹ, mở đêm diễn tấu vào lễ tình nhân, lãng mạn quá đi.



Cô đang nghĩ ngợ, bỗng điện thoại đặt bên cạnh gối rung lên, Mễ Tình nhìn, thì ra là Chu Nghi Nhiên.



Cô hơi bất ngờ, từ sau hôm Giáng sinh đó, hai người không hề liên lạc, bây giờ nhìn thấy cái tên này, cô bất giác cảm thấy xấu hổ, còn chột dạ.



May mà Chu Nghi Nhiên chỉ gửi tin nhắn, cô dùng ngón trỏ ấn mở trên màn hình.



Chu Nghi Nhiên: Ngày mai em có rảnh không? Mai là ngày cuối cùng của năm nay, khó khăn lắm mới có một lần chúng ta cùng ở trong nước, hay là cùng nhau đón năm mới đi! ^_^



Mễ Tình ngẫm nghĩ rồi đáp lại: “Thật ngại quá ạ, ngày mai em với Tiêu Cố đi mua túi quà rồi QwQ.”



Chu Nghi Nghiên: Túi quà nào?



Mễ Tình: Túi quà năm mới của Bunny, em định xếp hàng suốt đêm orz [1].



[1] Orz: Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất (chữ O là đầu người). Ý nghĩa là “hối hận”, “bi phẫn”, “vô vọng”, ngoài ra còn có thể hiểu là “thất tình”.



Gửi tin nhắn này xong, lúc lâu sau Chu Nghi Nhiên mới trả lời: “Anh ta và em cùng đi xếp hàng à? Hai người ở chung một chỗ rồi sao?”



Mễ Tình suy nghĩ hồi lâu, đành nói thật: “Vâng ạ, ở cùng một chỗ rồi [thỏ].”



Từng giây từng phút trôi qua, Mễ Tình nghĩ anh sẽ không trả lời nữa, nhưng điện thoại lại nhận được tin nhắn mới.



“Chúc mừng nhé, mong em có được hạnh phúc.”



Mễ Tình không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, đành gửi một lời cảm ơn.




Mấy hôm nay được Tiêu Cố nuôi quá khéo, lên cân cũng không phải điều không thể.



Tiêu Cố nhéo nhéo mặt cô: “Không, em mi nhon nhất.”



Mễ Tình nghi hoặc nhìn anh, quyết định hôm nay ra ngoài sẽ mua cân điện tử.



Vì buổi tối ở ngoài, nên hai người không ăn tại nhà. Tiêu Cố lái xe đưa Mễ Tình đi trung tâm thương mại Ánh Sao.



Showroom Bunny ở trung tâm Ánh Sao là showroom to nhất trong thành phố A, lượng túi quà bán ra cũng nhiều nhất, 1500 túi, nên Mễ Tình chọn mục tiêu ở đó.



Tuy túi quà ở trung tâm Ánh Sao có nhiều, nhưng người xếp hàng cũng rất đông, nên hai người phải vạch ra chiến lược tác chiến mới chiếm được chỗ.



Ăn tối ở trung tâm Ánh Sao xong, Mễ Tình và Tiêu Cố nhân tiện đi dạo loanh quanh. Vừa rồi, hai người đã hỏi bảo vệ, bây giờ chưa cho xếp hàng bên ngoài, hai người có đi đến giành chỗ cũng sẽ bị đuổi đi.



Đi dạo đến gần bảy rưỡi, người bên ngoài đã nhanh chóng tụ tập, Mễ Tình kéo Tiêu Cố ra ngoài.



Sân trước trung tâm thương mại đã có dải phân cách, ở đây không chỉ bán túi quà Bunny, mà mấy hãng khác cũng bán túi quà, có rất nhiều người đến, xe cảnh sát tập kết cũng nhiều hơn.



Mễ Tình quan sát, bây giờ chưa đến 100 người xếp hàng, cô nhanh chóng kéo Tiêu Cố đi.



“Em đứng đây chờ anh.” Đi với Mễ Tình đến chỗ xếp hàng rồi, Tiêu Cố lại tới bãi đỗ xe, “Anh đi lấy mấy thứ rồi quay lại ngay.”



“À.” Mễ Tình nhìn bóng dáng anh, không yên tâm lắm, hét, “Anh nhanh lên nhé!”



“Ừ!”



Mười phút sau Tiêu Cố quay lại, trên tay mang theo túi lớn. Mễ Tình nhìn túi anh cầm theo: “Đây là gì thế?”



Không chỉ có cô, rất nhiều em gái xếp hàng xung quanh đều tò mò nhìn anh.



Trước con mắt bao người, Tiêu Cố lấy từ túi ra hai chiếc ghế gấp, một tấm thảm lông cừ, một bình nước lớn, một ít đồ ăn vặt.



Mễ Tình sợ ngây người: “Anh còn chuẩn bị đầy đủ thế này cơ à….”



Tiêu Cố cười: “Còn có cả mạt chược nữa, chơi không? “



Mễ Tình: “…”