Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 47 :

Ngày đăng: 14:52 30/04/20


Về đến nhà, Mễ Tình lên giường ngủ nguyên ngày. Hôm sau, cô bị Tiêu Cố bắt đến quán giúp đỡ.



Dịp Tết nguyên đán nên lượng khách tăng vọt, không biết giúp gì trong quán, cô đành trở về hàng ngũ nhân viên phục vụ.



Hai ngày này, gần như Tiêu Cố đều ở trong quán, Mễ Tình mang theo ấm trà không đi nấu nước, trừng mắt lườm anh: “Không phải nói cho em là bà chủ à? Cuối cùng vẫn làm em gái chạy nước.”



Tiêu Cố không đáp, chỉ cười xoa đầu cô.



Trong đại sảnh, một vị khách nữ kéo tay Thẩm Thi Thi, chép miệng, hướng Mễ Tình nói: “Aida, cô nhân viên kia có quan hệ gì với ông chủ Tiêu thế?”



Thẩm Thi Thi nương theo ánh mắt vị khách nọ, cười híp mắt: “à, đó là bạn gái ông chủ, bà chủ chuẩn mực đấy.”



Vị khách nữ lập tức ôm ngực, như thể chịu đả kích lớn về tâm hồn: “Ông chủ Tiêu có bạn gái sao?”



“Vâng ạ.” Thẩm Thi Thi cười, gật đầu, “Hai người đó rất ngọt ngào, ngược chết Thiên Thiên là chó độc thân.”



Vị khách nữ: “…”



Điều ấy, cô cảm nhận được thấm thía.



Tiết Nguyên đán, không những lượng khách đến quán tăng nhanh, mà tình yêu của ông chủ với bà chủ cũng được lưu truyền với tốc độ bàn thờ.



Tết qua đi, Mễ Tình rốt cuộc cũng khôi phục việc cũ là dắt chó đi chơi, mỗi ngày chỉ cần đưa Cẩu Đản ra ngoài, là coi như hoàn thành công việc.



Khi Tiêu Cố xử lí xong chuyện ở chi nhánh mới rồi về nhà, Mễ Tình đang mặc quần yếm tai thỏ trong phòng khách trêu chó. Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu nhìn, thấy Tiêu Cố đi vào, trong tay còn cầm bông hoa hồng.



Mễ Tình trợn mắt nhìn, hỏi: “Cô em nào tặng hoa cho anh đây?”



Tiêu Cố khẽ cười, đưa hoa trong tay cho cô: “Cho em đó, mấy ngày nay chịu khổ rồi.”



Mễ Tình cúi đầu nhìn bông hoa hồng đỏ được gói cẩn thận, lại ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Cố: “Lợi dụng hoa để ban ơn phước à?”



Tiêu Cố giơ tay cốc nhẹ vào đầu cô: “Anh vừa mới mua ở cửa hàng hoa xong.”



“À.” Mễ Tình khẽ nhíu mày, rồi lại bĩu môi nói, “Thật nhỏ mọn, người ta tặng hoa đều tặng cả bó, anh mới đưa một cành.”



Tiêu Cố cười, nói: “Đây là nhành hoa đẹp nhất trong cửa hàng rồi đấy.”



Mễ Tình bị anh chọc cười: “Đều là anh nghĩ ra cả, em đi cắm hoa đây.” cô lanh lợi hoạt bát chạy vào phòng ngủ, tìm một lọ thủy tinh, đổ nước rồi cắm cành hồng vào.
Cô tiến đến gần Tiêu Cố để lấy lòng, kéo cánh tay anh: “Đừng như vậy mà, hai người các anh phong cách khác nhau, mỗi người một vẻ.”



Hai cánh tay Tiêu Cố khoác trước ngực, dựa vào bàn thủy tinh nhìn cô như cười như không: “Nói đi, ai đẹp trai hơn nào?”



Mễ Tình: “…”



“Sao anh lại ngốc nghếch quá vậy, như cô em gái nào ấy!” Mễ Tình bất mãn ‘hừ’ một tiếng.



Tiêu Cố vẫn thờ ơ, như đang đợi câu trả lời.



Mễ Tình vẫn nhớ đến cơm tối, đành quyết tâm liều mạng, thỏa hiệp nói: “Cũng tại em quá điên cuồng hâm mộ mấy người nổi tiếng, khi đó…” cô nói đến đây giọng đột nhiên vút lên, gằn từng chữ nói với Tiêu Cố, “Anh đẹp trai nhất! Được chưa?”



Tiêu Cố bỗng mỉm cười, đôi môi đẹp nhếch lên làm loạn lòng người.



Anh vươn tay xoa xoa đầu cô: “Ngoan.”



Mễ Tình: “…”



Anh đẩy tay Tiêu Cố ra, xụ mặt.



Hai gò má không nhịn được nóng lên.



Tiêu Cố làm cơm tối xong, Mễ Tình giúp anh bê thức ăn. Không chỉ có ba món mặn một món canh, Tiêu Cố còn dùng hoa quả mới mua hôm nay là một đĩa salad trái cây.



Salad trái cây không phải món gì hiếm lạ, nhưng chính tay Tiêu Cố làm Mễ Tình ngạc nhiên.



Vì anh dùng quả táo và cà chua bi làm hình thỏ.



“Trời ơi, đáng yêu quá đi!” Mễ Tình cầm một trái cà chua, dùng ngón tay chọc chọc vào con thỏ, “Sao anh làm được thế?”



Tiêu Cố nói: “So với điêu khắc thực phẩm Trung Quốc quá phức tạp, làm hình con thỏ coi như cấp bậc nhập môn thôi.”



“Tiêu Cố, anh thật lợi hại!” Mễ Tình vô cùng yêu thích thỏ táo và thỏ cà chua, không nỡ buông tay, cũng không nỡ ăn vào bụng.



Tiêu Cố cười với cô: “Anh thích nghe em khen anh đẹp trai cơ.”



Mễ Tình bật cười, thả lại thỏ cà chua vào bát, hai tay vòng qua eo anh: “Anh còn nhớ không, khi em vừa đến thành phố A, tiền bị trộm mất, việc không tìm được, khi đó em đã nói, ở cái chốn này đúng là không có cái gì tốt cả.” cô nói đến đây, khóe môi nâng lên, “Nhưng thật ra không phải như vậy, điều tốt đẹp nhất em gặp ở thành phố A này, chính là anh.”