Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)
Chương 58 :
Ngày đăng: 14:52 30/04/20
Sau khi Cố Tín cúp điện thoại, Husky vẫn đang hết sức cố gắng học tiếng sói tru.
Đầu Cố Tín nghe nó gào mà ong ong, rõ ràng lúc bé nó rất đáng yêu, sao lớn lên lại thay đổi hoàn toàn thế này?
Nhất định là vì Tiêu Cố nuôi.
Cố Tín đưa ra kết luận, trầm măc nhìn nó một lúc, rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechan cho Thẩm Thi Thi: “Gần đây em bận việc gì à?”
Thẩm Thi Thi nhắn lại rất nhanh: “Em còn hai môn thi nữa mới xong. Đại Đại anh có chuyện gì à? Chẳng lẽ muốn rủ em đi đâu? [ xấu hổ ]”
Trước đây khi Cố Tín rủ cô đi chương trình âm nhạc đón năm mới, đó là lần đầu tiên Thẩm Thi Thi thấy anh trên sân khấu. Khác hẳn với mọi ngày, anh khi biểu diễn toàn thân đều tỏa sáng, đẹp trai lại nghiêm chỉnh, mỗi động tác đều mang phong thái siêu sao, một ánh mắt cũng làm khán giả dưới đài la hét chói tai.
Sân khâu âm nhạc mang tới thứ cảm xúc khó có thể so sánh, Thẩm Thi Thi xem xong chương trình đón năm mới, dường như càng thêm yêu Cố Tín.
Cố Tín nghe cô nói vậy, mỉm cười, gửi tin nhắn thoại: “Anh muốn rủ em đưa chó đi dạo với anh, làm việc có lương, anh mời em ăn cơm tối.”
Thẩm Thi Thi mở tin nhắn nghe giọng Cố Tín, đầu ngón tay ấn nhanh trên màn hình: “Không mời cơm cũng không sao, em chỉ có một ước nguyện, về sau gửi Wechat chỉ dùng tin nhắn thoại thôi, có được không?”
Giọng nói của anh thật quyến rũ, cô nghĩ mình có thể nghe cả đêm.
Chuông báo tin nhắn mới vang lên, Cố Tín lại gửi wechat, vẫn dùng tin thoại: “Em thích là được.”
Thẩm Thi Thi: “…”
Che mặt.
Cô đang bùng nổ cảm xúc, rồi gửi lại: “Đại Đại, anh nuôi chó từ bao giờ thế?”
Cố Tín ấn nút ghi âm, nói vào loa: “Đó là con chó trước Tiêu Cố nuôi, Mễ Tình mang thai rồi, anh ấy không chăm sóc được cho nó nên đùn đẩy cho anh.”
Thẩm Thi Thi còn chưa tỉnh lại vì giọng nói anh, đã sửng sốt: “Mễ Tình mang thai á??”
Tuy cô có nghe nói về hôn sự giữa ông chủ Tiêu và Mễ Tình, nhưng chưa từng biết bọn họ là bác sĩ bảo cưới!
Cho dù cô gửi tin nhắn văn bản nhưng cách màn hình, Cố Tín cũng cảm thấy sự khiếp sợ trên người cô.
Anh lại gửi tin nhắn thoại: “Em kinh ngạc đến thế à, chẳng nhẽ đứa bé là của em?”
Thẩm Thi Thi: “…”
Đại Đại nhà cô có khiếu hài hước thật đấy.
Ngón tay cô hơi run rẩy gõ chữ: “Em chẳng qua là thấy, tốc độ tiến triển của hai người đó thật nhanh.”
Cảm giác mới gần đây thôi, Mễ Tình còn đang bàn luận với cô, liệu chị Dung có trở thành bà chủ không, chớp mắt một cái, Mễ Tình đã mang thai con của ông chủ Tiêu, ngồi vững trên ghế bà c hủ.
“Ừ. Đúng rồi.” Cố Tín nói xong, nghĩ thầm, liệu anh và Thẩm Thi Thi có nên tăng tốc?
Hay là thừa dịp dắt chó đi, phát triển thêm?
Nghĩ vậy, anh bỗng thấy con Husky kia cũng không đáng ghét lắm.
Hôm sau là ngày Tiêu Cố mời mọi người đến tiệm Xuyến xuyến ăn, Thẩm Thi Thi cũng được mời. Ánh mắt hóng hớt của cô quét qua bụng Mễ Tình: “Mấy tháng rồi?”
Mễ Tình: “…”
Thấy cô không nói, Thẩm Thi Thi chưa chịu dừng lại: “Thì ra chị và ông chủ Tiêu là ‘bác sĩ bảo cưới’.”
Mấy câu này đúng lúc bị Tiêu Cố đứng ngay cạnh Mễ Tình nghe thấy, anh quay lại nhìn Thẩm Thi Thi, nói: “Bọn anh không phải bác sĩ bảo cưới, kết hôn chỉ vì yêu nhau thôi.”
Mễ Tình: “…”
Nhưng ngày mai được về thành phố A rồi, Tiêu Cố nghĩ tới đây, quyết định tối nay đi ngủ sớm, như vậy ngày mai có thể đến đón cô sớm.
Hôm sau anh quả thật dậy sớm, khi anh gõ cửa phòng Mễ Tình, Mễ Tình vẫn đang nằm mơ trên giường.
Phòng cô không khóa cửa, Tiêu Cố dễ dàng mở ra, đi vào.
Anh ngắm Mễ Tình khi ngủ, rồi cúi người xuống, hôn cô để đánh thức.
Mặt Mễ Tình đỏ ửng, không phải thẹn thùng mà là tứ giận.
Tiêu Cố vui vẻ nhìn cô, cười nói: “Dậy thôi, công chúa nhỏ, hôm nay phải về thành phố A rồi.”
Mễ Tình thay quần áo, không cho Tiêu Cố xem: “Anh, quay mặt đi!”
Tiêu Cố cười khẽ, ngoan ngoãn quay lưng lại.
Mễ Tình mặc xong mới để anh quay lại. Cô đi đánh răng rửa mặt, Tiêu Cố đợi ở bên ngoài, đến khi cô trang điểm xong xuôi đã hơn nửa tiếng sau.
Tiêu Cố cũng không oán thán gì, cùng nhau xuống tầng. Dì Minh thấy hai người, bày bữa sáng trên bàn.
Mễ Tình nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bố mẹ, hỏi: “Bố mẹ cháu đâu ạ?”
Dì Minh đáp: “Hai người đến công ty từ sớm rồi. Họ biết hôm nay Tiêu tiên sinh đến đón cháu, nên muốn để hai người ở lại ăn sáng.”
“Vâng.” Mễ Tình gật đầu, nhìn Tiêu Cố, “Anh ăn sáng chưa?”
Tiêu Cố chưa ăn sáng nên ngồi xuống ăn chung. Mễ Tình cầm trong tay lát bánh mì, hơi nhíu mày: “Em không muốn về thành phố A.”
Mí mắt Tiêu Cố giật giật, bỏ dao nĩa trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
Trong lòng anh nặng trĩu lo lắng, nếu Mễ Tình không muốn về thành phố A với anh thì phải làm sao? Anh không muốn sống riêng, nhưng nếu anh ép buộc cô đi với mình… Tiêu Cố nhíu mày.
Mễ Tình từ từ ăn bánh kem, môi còn dính kim: “Mấy ngày ở thành phố C, anh rỗi rãi hơn chút, vừa về tới thành phố A, anh lại đầu tắt mặt tối.”
Nghĩ lại cũng hơi phiền phức.
Tiêu Cố thở phào, hóa ra là chuyện này? Chỉ cần không phải cô không thích đi theo anh là được.
Anh dùng ngón tay lau kem trên môi Mễ Tình, cười nói: “Vạn sự khởi đầu nan, chi nhánh bên kia vừa bắt đầu hoạt động nên công việc khá nhiều, qua một thời gian là tốt hơn.”
Mễ Tình nhìn anh, con ngươi khẽ động đậy, cắn môi: “Mấy hôm nay em ở nhà học dì Minh mấy món canh, về là nấu được cho anh rồi.”
Cô muốn giảm bớt gánh nặng cho anh, dù chỉ là một chút.
Tiêu Cố cười rộ lên, kéo cô vào lòng: “Em đang mang thai, phải nghỉ ngơi nhiều, lầm một món ăn không phải chuyện quan trọng.”
Tuy Mễ Tình mang thai không có phản ứng gì nghiêm trọng, nhưng thi thoảng vẫn nôn nghén, khi mang thai cả người đều thay đổi, anh không dám xem thường.
Mễ Tình ngẩng đầu lên, lườm: “Anh sợ em nấu khó nuốt chứ gì?”
Mấy cảnh này cô xem nhiều trên TV rồi: Người bạn gái nấu một bữa cơm cho bạn trai ăn, anh bạn trai tuy thấy không ngon nhưng vẫn phải làm dáng vẻ nhồm nhoàm nhai nuốt.
Tiêu Cố cực thông minh, anh không cho cô nấu ăn, giải tiếp từ gốc rễ vấn đề.
Lời cô nói làm anh buồn cười: “Công chúa nhỏ nấu canh, có chan nước mắt anh cũng uống hết.”
Mễ Tình: “…”
Ai mà thèm chứ!