Bản Xônat Trốn Hôn (Bản Sonata Đào Hôn)

Chương 66 : Phiên ngoại 7

Ngày đăng: 14:53 30/04/20


Lực sát thương của câu nói ấy quá kinh người, máu trong người cô như tuôn trào sôi sục.



Tết nhất ai ai cũng phải đi thăm viếng họ hàng bè bạn, Thẩm Thi Thi cứ ngồi như tượng gỗ, vô tri vô giác đi theo sau người nhà, thăm hỏi từ nhà dì này cho tới nhà cô nọ.



Có một người họ hàng nhìn cô ngây ngẩn như thế thì buột miệng hỏi mẹ Thẩm đang ngồi đối diện ở trên bàn mạt chược: “Thi Thi nhà chị sao thế nhỉ? Được nghỉ đông rồi mà như mất hồn mất vía luôn vậy thế? Hay là thi không tốt?”



“Haha”. Mẹ Thẩm chỉ vất lại cho hai người đó một chữ rất ý vị sâu xa.



Một họ hàng khác nhìn Thẩm Thi Thi đang sưởi ấm ở bên cạnh lò sưởi, lắc đầu bảo: “Chị xem, hai mắt nó vô thân, mặt thì đờ đẫn, thỉnh thoảng lại cười khúc khích hai ba dạo, theo kinh nghiệm nhiều năm của em, em có thể khẳng định chắc chắn là nó yêu rồi đấy”.



Hai họ hàng nọ quay sang nhìn mẹ Thẩm mong muốn được kiểm chứng, mẹ Thẩm chỉ bốc thêm quân bài, nhìn lướt qua rồi đánh ra: “Haha”.







Rốt cuộc vị họ hàng cuối cùng cũng thần thần bí bí nhỏ to trong tiếng cười lạnh đó: “Em nói thật, Thi Thi nhà chị… có phải đã dính vào thứ gì bẩn thỉu không?”



Mẹ Thẩm nhìn người kia một cái, lần này còn tăng thêm một chữ: “Hahada”.



Họ hàng thân thích: “…”



Thẩm Thi Thi trải qua một cái tết không mấy an yên, Cố Tín ở bên kia cũng vậy.



Từ khi anh gửi tin nhắn “muốn gặp em” cho Thẩm Thi Thi, cô ấy cứ như chết ngất ở đầu weichat bên kia vậy, lặng thinh bất động.



Mặc dù Cố Tín rất có lòng tin đối với mình, nhưng nếu đối phương đã im lặng ý ngầm là từ chối, anh phải làm gì đây?



Không, không đâu, Thẩm Thi Thi là fan ruột của mình mà, một fan ruột nghe được Đại Đại mà mình thích tỏ tình một câu như thế ấy, đáng lẽ phải vui mừng như điên mới phải?



Cố Tín nhíu mày thật lâu không chịu duỗi.



Husky ở bên chơi với máy chạy bộ một lúc rồi đi tới bên cạnh cọ cọ vào Cố Tín. Anh đang rất phiền lòng, muốn đẩy quách nó ra, nhưng sau khi nhìn thấy cặp mắt đen to lay láy của con chó, anh lại mím môi đứng dậy khỏi ghế.



Dắt chó đi ra ngoài dạo mát.



Mỗi lần được đi chơi husky đều rất vui, có lúc Cố Tín còn cảm thấy con chó này hay thật, chỉ cần đi dạo về là vui vẻ thế này. Sau khi đi dạo hai vòng xong, anh dắt chó về nhà nhân tiện mua một ít đồ ăn.



Phòng khách trong nhà Cố Tín rất rộng rãi, trên sàn nhà có trải thảm lông dê, mềm mại mà ấm áp, có lúc anh thích ngồi bệt luôn dưới thảm, vừa lên mạng vừa nhâm nhi gì đó. Husku cũng dời cái chậu đồ ăn của mình tới cạnh anh, chuyển trọng lượng người nó ép sang trên người mình, gào gừ vài tiếng, ánh mắt thẳng tắp chăm chăm nhìn sandwich trong tay anh.



Cố Tín: “…”



“Hao Thiên Khuyển này, hình như mày mập ra rồi đó, không phải hay chạy bộ lắm mà, sao lại càng ngày càng nặng nhỉ?” Cố Tín véo véo mặt nó.



Husky lại kêu thêm hai tiếng, sau đó lè lưỡi liếm sandwich trong tay anh một cái.



Cố Tín: “…”


Thẩm Thi Thi ngồi xuống hồi lâu mới cúi đầu đáp lại: “Dạ…”



Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ, Cố Tín ngồi bên nhìn Thẩm Thi Thi không lên tiếng, cô thì cứ vùi đầu đến mức không chịu nổi mới mở một túi ra: “Đây là thịt khô, mẹ em tự làm luôn đấy, món này mẹ em làm ngon nhất, anh nếm thử xem sao”.



“Ừm”. Cố Tín chộn rộn cầm một miếng thịt khô, cắn thử sau đó mới lấy lại tinh thần: “Ngon lắm”.



“Đúng không anh, mẹ em giỏi nấu nướng lắm đấy”. Thẩm Thi Thi nói tới đây thì lại hơi xấu hổi: “Mẹ dạy em cả nhưng mà em lại làm không được ngon như thế”.



Trong tay Cố Tín vẫn còn cầm một miếng thịt khô đang cắn dở, anh nhìn cô đề nghị: “Thế lần sau làm anh ăn thử nhé?”



“Được ạ”. Thẩm Thi Thi tiếp tục e thẹn.



“Gâu Gâu”. Husky lại chạy tới phá hỏng bầu không khí, Cố Tín liếc mắt cầm một miếng thịt khô ném sang.



Hai người lại trầm mặc một hồi, Thẩm Thi Thi hỏi câu được câu chăng: “Đại Đại à, hôm nay có dắt chó đi dạo nữa không?”



Cố Tín nhướng mày nhìn cô không lên tiếng.



Thẩm Thi Thi lại tự động đổi lời: “Cố Tín à, hôm nay có dắt chó đi dạo không?”



Tại sao mỗi lần gọi tên Cố Tín cô đều có cảm giác cực kì bất kính như kiểu gọi thẳng tên của hoàng thượng vậy.



Cố Tín nghe vậy thì lấy làm thư thái: “Hôm nay không dắt nữa, nãy anh mới dắt nó đi một vòng rồi, với lại hôm nay em vừa mới về trường, chắc là còn mệt”.



“Em ổn mà”.



Cố Tín cười cười: “Thế tối nay ăn cơm ở chỗ anh đi, em muốn ăn gì?” Anh nói rồi lại nhìn một đống đặc sản mà cô vừa mang tới: “Anh nghĩ chúng ta chỉ cần nấu cơm là được rồi”.



“Đúng thế nhỉ”. Thẩm Thi Thi cười khì.



Cố Tín hơi mím môi suy nghĩ rồi mới hỏi thử cô: “Em có đọc được tin sao nam nọ yêu fan của mình không?”



Thẩm Thi Thi cũng nhớ ra ngay: “À, anh nói cậu thịt tươi đó hả? Bạn cùng phòng của em thích anh ta lắm, cô ấy gọi điện tới báo em mới biết đó chứ”.



“Thế em có ý kiến gì không?” Cố Tín vờ thoải mái hỏi cô, thực ra trong lòng lại tuôn mồ hôi hột.



Thẩm Thi Thi đáp: “À, em không thích cậu thịt tươi đó, nên chẳng có ý gì, nhưng mà người hâm mộ đó ngủ với anh ta rồi chứ gì”.



Đuôi lông mày Cố Tín giật giật: “Cái gì?”



Thẩm Thi Thi làm ra vẻ như một fan thâm niên lão làng trong giới giải trí, nhìn anh nói: “Đại Đại à, anh tưởng fan chỉ thích giọng hát của ngôi sao hay là phim anh ta đóng à? Không phải đâu! Các cô ấy chỉ muốn ngủ với anh ta thôi”.







Cố Tín kinh ngạc mắt tròn mắt dẹt.