Băng Hỏa Ma Trù
Chương 1 : Băng tuyết tế tự đích truy sát (Thượng)
Ngày đăng: 16:26 18/04/20
Mây mù mờ ảo, toả bay như sương khói.
Một trận gió chầm chậm thổi tới mang theo vài phần khí tức ướt át. Sương tan mây trôi, lộ ra một đỉnh núi trơ trụi. Giữa đỉnh núi, một người thân hình cao lớn mập mạp ngồi trên một phiến đá, miệng đang còn nhấm nháp cái gì đó: “Ài, ta đã ăn tới cái đùi gà cuối cùng, tên kia sao vẫn còn chưa tới, không phải cố ý ngưng hứng thú của ta đấy chứ, muốn hắn cho ăn một bữa đại xan thật sự là không dễ dàng. Ông trời ơi! Vì sao lại không cho hắn là một nữ nhân, nếu là như vậy, ta cho dù liều mạng cũng phải lấy hắn làm vợ, để cho hắn mỗi ngày đến an ủi bao tử của ta”. Vừa nói, gã mập vừa dùng bàn tay to bè dính đầy mỡ xoa xoa cái bụng của mình, trên mặt tràn ngập vẻ thương tiếc, chỉ có điều, vẻ thương tiếc xuất hiện trên khuôn mặt to béo của hắn, quả thật rất tức cười.
“Bàn Tử, ngươi lại nằm mơ giữa ban ngày. Ngươi cho rằng, lần này ta còn đánh không lại ngươi sao? Chỉ cần ta thắng, ngươi phải trả lại Phượng Nữ cho ta”. Thanh âm trầm trầm giống như đến từ cửu u.
Bảy luồng quang mang hoa mĩ lóe lên, một tiếng đinh nhỏ vang lên, theo hình Bắc Đẩu Thất Tinh đồng thời dừng lại trước người Bàn Tử, đó là bảy chuôi đao, nhưng chỉ có chuôi đao lộ ra bên ngoài, điểm cuối mỗi chuôi đao, đều được khảm một khối bảo thạch lóng lánh có hình dạng và màu sắc bất đồng. Lam, hồng, thanh, hoàng, ngân, bạch, hắc – bảy màu sắc giao nhau tạo ra ánh sáng rực rỡ, nhất thời khiến cho trên đỉnh núi bao trùm một tầng bảo quang dày đặc.
Đây cũng không phải bảo quang bình thường mà là một loại kết giới đặc thù dung hợp thất chủng ma pháp nguyên tố, trừ phi người dùng phép nguyện ý hoặc là thất sắc bảo thạch bên trong toàn bộ bị hủy, nếu không ai cũng vô pháp di động bảy thanh đao.
Bàn Tử vỗ tay cười nói: “Hay! Hay! Bảo bối đều đã tới. Tiểu tử sử dụng bảo bối, ngươi cũng ra đi. Nhanh nhanh cho ta xem ngươi lại có trò chơi gì mới, nếu đánh được ta, ta sẽ trả lại cho ngươi Phượng Nữ, nếu không, theo quy củ cũ, đưa cho ta ăn Thất Hệ Đại Xan.”
“Hừ, Bàn Tử, ngươi cẩn thận một chút, lúc này, chỉ sợ ngươi chẳng những không ăn được bảy bữa đại tiệc, còn phải để mạng lại đây.” Trong mây mù, thân ảnh một người mặc áo vải màu xám chậm rãi đi tới, đó là một người trẻ tuổi nhìn qua mới chỉ hơn hai mươi, mái tóc dài màu vàng phi tán sau lưng, vẻ anh tuấn đủ để làm nữ nhân đố kị, trên mặt có một tầng hàn ý nhàn nhạt, đôi mắt màu lam trong suốt tựa hồ nước, bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước, hắn không nhìn Bàn Tử, ánh mắt dừng trên bảy khối bảo thạch lóng lánh huyễn lệ, phảng phất như đó là toàn bộ tính mạng của chính hắn.
Bàn Tử cười hắc hắc, nói: “Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi. Ngươi phải biết rằng Bàn Tử vì ăn, thậm chí có thể liều mạng. Vì nhục ti rất quý, nhục phiến giá cả lại rất cao, nếu có một khối thịt to, hai người đều có thể bỏ qua. bụng ta vẫn còn đầy thịt, mỡ, phỏng chừng còn có thể đùa giỡn với ngươi một hồi.”
Người trẻ tuổi tóc vàng thở dài một tiếng: “Bàn Tử, ngươi cần gì phải làm khó ta như thế? Ngươi trả ta Phượng Nữ, cùng lắm thì, ta cho ngươi liên tục ăn Thất Hệ Đại Xan trong một tháng. Nếu ngươi không chịu cho ta thấy Phượng Nữ, hôm nay ta cho dù liều mạng dùng tới Sinh Mệnh ma pháp, cũng phải khiến ngươi lưu lại ở chỗ này”.
Bàn Tử nhéo nhéo cái cằm đầy thịt của mình, nói: “Không thể làm vậy được, nếu trong lòng ngươi không có chỗ dựa là tưởng niệm, hương vị làm ra sẽ kém đi, đã ăn qua thứ ngon nhất, ngươi lại để cho ta ăn thứ kém một bậc sao được? Nói thật nhé, thiên phú của tiểu tử ngươi là tốt nhất trong những người ta từng thấy. Ma pháp luyện tới cảnh giới của ngươi, thật sự khiến cho Bàn Tử ta rất bội phục!”
Người trẻ tuổi cười khổ nói: “Ngươi cũng không phải không biết, ta luyện ma pháp, không phải để làm một gã ma pháp sư, mà để có thể làm ra thức ăn ngon hơn. Huống chi, ta tối đa cũng chỉ có thể dụng xuất bát cấp ma pháp mà thôi”.
Bàn Tử lắc lắc đầu, nói: “Không giống. Mặc dù ngươi chỉ có thể dụng xuất bát cấp ma pháp, nhưng đối với ma pháp khống chế và giải thích ta thấy ma đạo sư cũng vô pháp so với ngươi. Thử hỏi, bọn họ ai có thể làm được Băng Hỏa Đồng Nguyên, không chỉ sử dụng được Băng Hỏa Đồng Nguyên lực mà còn có thể khu động phong, thổ, không gian, quang minh, hắm ám năm chủng loại nguyên tố khác nữa? Mặc dù chỉ là phụ trợ, nhưng ngươi cũng là toàn hệ ma pháp sư đầu tiên trên đại lục. Nhớ lại, bọn họ gọi ngươi là Băng Hỏa Ma trù, quả thật, lực lượng của ngươi căn bản đều ở băng, hỏa, danh hiệu này quả thực rất thích hợp với ngươi. Ha ha, hôm nay ta lại có món ngon để ăn”.
Thân ảnh một người lảo đảo từ trong hỏa hồng sắc ma pháp trận ngã xuống, suýt nữa ngã sấp xuống đất, đó là một đứa nhỏ, một hài tử nhìn qua mới mười mấy tuổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn còn lưu lại thần sắc sợ hãi, mái tóc ngắn màu vàng có chút rối loạn, đôi chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, hơi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm. "Ba ba, mụ mụ, vì sao… vì sao lại như vậy?" Nước mắt theo khuôn mặt không ngừng chảy xuống, sự thống khổ khi mất đi người thân nhất, vô luận là ai cũng rất khó chấp nhận, huống chi hắn chỉ là một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi.
Khóc trong chốc lát, tinh thần mệt mỏi, Niệm Băng cuộn tròn phía sau một khối nham thạch trên đỉnh núi, thiếp đi. Hắn tuổi còn nhỏ, lúc này đã mê man, căn bản không biết chính mình phải làm gì. Lam hồng lưỡng sắc quang mang trong ngực hắn chợt lóe chợt tắt, xung quanh hỏa vân và băng nguyên nhanh chóng hướng thân thể nhỏ bé ngưng tụ, quá trình kỳ dị này duy trì trong thời gian ăn hết bữa cơm mới lặng lẽ biến mất.
Không biết đã trải qua bao lâu, chấn động và đau đớn kịch liệt khiến cho Niệm Băng từ trong cơn mơ tỉnh lại, ba thân ảnh cao gầy đứng ở trước mặt hắn không xa, ngực truyền tới cơn đau kịch liệt không khỏi làm hắn ho khan một tiếng, một ngụm máu tươi theo khóe miệng chảy ra. Cái áo vải màu xám có thêm vết đất hình dấu chân.
Ba người kia, đều mặc ma pháp bào màu lam, cùng mái tóc dài tựa hồ dung hợp thành một thể, phảng phất thân thể bọn họ chỉ dùng băng ngưng kết thành, làm cho người ta có một cảm giác băng lãnh, nhìn qua hình dáng bọn họ ước chừng ba bốn mươi tuổi, ở giữa là một người trên ngực trái ma pháp bào đính ba bông tuyết màu lam do tinh thạch điêu khắc thành lớn cỡ ngón tay. Hai người đi theo hắn cấp bậc hiển nhiên kém hơn một chút, chỉ có một viên. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Lấy hỏa làm trụ cột sử dụng thuấn gian di động ma pháp trận. Đáng tiếc lại là do một đứa nhỏ sử dụng, khí tức lưu lại rất rõ ràng." Ma Pháp sư ở giữa thản nhiên nói.
Gặp lại ba người này, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú nhất thời trở nên vặn vẹo: "Các ngươi, a! Là mấy người xấu các ngươi. Còn mụ mụ của ta. Còn ba ba của ta..." Không biết là khí lực tới từ đâu, Niệm băng miễn cưỡng từ mặt đất đứng lên, nhằm vào người đứng giữa phóng tới. Lúc này hắn đã quên chính mình có năng lực sơ cấp ma pháp sư, trong lúc xúc động, chỉ còn bản năng.
"Tiểu tạp chủng, muốn chết sao?" Ma pháp sư bên trái vung tay lên, một viên thủy đạn đường kính ba tấc thuấn phát ra, trực tiếp nổ trên ngực thiếu niên, thủy đạn chỉ là nhất cấp ma pháp tối phổ thông, lực công kích cũng không mạnh, Niệm Băng kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo ngã lùi về phía sau vài bước, đặt mông ngồi dưới đất, tay hắn vì trợ giúp ổn định thân thể mà bị nham thạch bên cạnh cọ sát tạo ra mấy vết máu.
Ma Pháp sư ở giữa trừng mắt nhìn đồng bọn: "Đủ rồi, hắn chỉ là một đứa nhỏ, ta không muốn để cho hắn phải chịu nhiều đau khổ."
"Vâng, tôn kính Băng Tuyết tế tựu đại nhân." Ma pháp sư ra tay vội vàng đáp ứng một tiếng rồi thối lui về bên cạnh.
Băng Tuyết tế tựu nhìn Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Cậu bé, ta vốn không muốn thương tổn ngươi, thế nhưng, ngươi là đứa nhỏ của bọn hắn, vì tôn nghiêm của Băng Thần Tháp, ngươi không thể tiếp tục tồn tại. Giao ra Băng Tuyết Nữ Thần Chi Thạch, ta cho ngươi được chết thống khoái". Với thân phận của hắn, tự nhiên không thể ra tay lục soát, nhưng giọng nói ra lệnh lại tỏ ra uy nghiêm vô hình.