Băng Hỏa Ma Trù

Chương 106 : Kỹ nữ đích bí mật (Thượng)

Ngày đăng: 16:28 18/04/20


Tuyết Tĩnh bởi vì sắp ở cùng phòng với Niệm Băng, tim cứ đập mạnh không biết phải làm sao. Nàng dù sao cũng là một cô nương, mặc dù trong lòng thích Niệm Băng nhưng cũng biết mình ở chung phòng với Niệm Băng là không ổn. Nhưng lâu lắm mới có cơ hội như vậy, trong lòng nàng không muốn bỏ qua. Vì vậy trong thâm tâm cứ do dự không quyết. Lúc này, Niệm Băng thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng thở phào nhẹ nhỏm nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy thất vọng. "Niệm Băng, vậy còn huynh? Ta ở phòng của huynh, huynh làm thế nào?"



Niệm Băng khẽ cười nói: "Nàng không cần phải lo cho ta. Ngoại đại sảnh chẳng phải có cái ghế to sao, ta ở đó là có thể ngủ qua đêm rồi."



Tuyết Tĩnh giận dữ trừng mắt nhìn bảo vệ, hừm một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.



Nhìn Tuyết Tĩnh đi lên, bảo vệ quay về niệm Băng nói: "Ngoài đại sảnh không đón khách nữa. Nếu như ngươi muốn ngủ qua đêm thì sáng ngày mai vui lòng quay lại sớm. Ta phải đóng cửa, xin mới rời khỏi đây ngay."



Niệm Băng ngẩn người khẽ nhíu mày nói: "Thái độ của ngươi vậy là thế nào? Ta hình như chưa hề đắc tội với ngươi a."



Bảo vệ lạnh lùng nói: "Ta chỉ làm theo trách nhiệm, xin mời ly khai cho."



Niệm Băng cũng chẳng muốn cùng loại người này cãi lý, bất đắc dĩ đành phải bước ra khỏi Lan Hinh khách điếm.



Trời lúc này đã tối khuya, khí trời bắt đầu trở nên lạnh. Gió đêm thổi vào người khiến Niệm Băng bất giác cảm thấy rùng mình, vội vận hỏa nguyên tố chạy một vòng trong cơ thể mới thấy thoải mái trở lại. Mặc dù gió đêm đem lại giá lạnh nhưng lúc này không có Tuyết Tĩnh, trong không khí lạnh lẽo đó ngược lại còn làm cho đầu óc của Niệm Băng trở nên hoạt bát sáng suốt.



Tuyết Tĩnh lén bỏ nhà ra đây tìm ta, điều đó chứng mình nàng ấy có ý với mình a! Tuyết Tĩnh thích mình, hơn nữa, nàng ta lại không yếu nhược như Long Linh. Nếu như để nàng ấy theo mình thì từ đây tới khi tới thủ đô của Áo Lan đế quốc không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Vạn nhất mình kiềm chế không nổi thì đúng là phiền phức. Có thể mình không có cảm tình với Tuyết Tĩnh nhưng dục vọng thì vẫn luôn tồn tại. Đối mặt với mỹ nữ, mình có thể giữ được tỉnh táo hay không? Khó nói, khó nói trước được. Nguồn truyện: Truyện FULL



Trong sâu thẳm thâm tâm của Niệm Băng ngoại trừ mẫu thân ra thì thủy chung trong lòng hắn chỉ có duy nhất một hình ảnh nữ nhân. Hắn đối với Long Linh cảm thấy thương hại, với Lạc Nhu thì hân thưởng, với Tuyết Tĩnh thậm chí có chút sợ hãi, sợ nàng ta những lúc điên cuồng nhưng tuyệt không có chút gì là yêu. Thật ra, trong lòng Niệm Băng cũng không hề hy vọng mình sẽ qua lại với bất kỳ ai trong ba người. Nhưng dù mình không tiến vào thì cảm tình của Tuyết Tĩnh với mình ngày càng lúc càng sâu, sự tình càng lúc trở nên khó giải quyết. Bản thân mình lại không thể đánh hay cản trở nàng ta được.



Nghĩ tới đây, trong đầu Niệm Băng chuyển hướng qua tìm phương pháp sao cho thích hợp.




Như Ý nắm lấy tay của Niệm Băng, cả hai người lúc này đều có một cảm giác khác nhau. Như Ý thì cảm thấy bàn tay của Niệm Băng thon dài nhưng có lực, lòng bàn tay ấm áp nhưng tựa hồ như lại rất cứng rắn như sắt thép. Niệm Băng thì có một cảm giác khác. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Niệm Băng nắm tay nữ nhân nhưng Như Ý lại mang lại cho hắn một cảm giác rất lạ. Tay của nàng mềm mại như không xương. Nhưng cái khiến cho Niệm Băng ấn tượng nhất chính là tay nàng rất lạnh, ngón tay nhỏ nhắn khiến cho người ta có một cảm giác rất dễ chịu.



Lên trên lầu, Như Ý một câu cũng không nói, cứ vậy dẫn Niệm Băng tới một căn phòng phía trong cùng. Trong phòng trang trí rất màu mè, gian phòng rất lớn được chia làm bên trong và bên ngoài nhưng ở giữa lại không có gì ngăn cách. Bên trong có một cái giường to có rèm che phủ. Cả căn phòng toát ra một khí tức rất kỳ quái.



"Tiên sinh, xin mời ngồi." Thanh âm của Như Ý chợt vang lên xua đi cái cảm giác ngột ngạt trước đó. Dẫn Niệm Băng tới bàn, rót ra một chén rượu cho Niệm Băng rồi bản thần Như Ý cũng ngồi xuống bên cạnh.



Niệm Băng uống lấy một ngụm rượu, trong người bất giác cảm thấy nóng bừng khiến cho tinh thần trấn định hơn rất nhiều, nhưng Niệm Băng vẫn lên tiếng hỏi một câu rất ngu ngốc. "Như Ý cô nương, ở đây chỉ có một cái giường, vậy ta ngủ ở đâu? Tại sao quy định ở nơi này chỉ để cho một người vào trong phòng thôi?"



Như Ý ngẩn người quay đầu lại nhìn Niệm Băng: "Ở đây là kỹ viện."



"Ta biết"



"Vậy ngươi còn hỏi vấn đề đó làm gì?"



Ánh mắt của Như Ý chợt lóe lên một tia lãnh mang.



Niệm Băng cười khổ: "Nói thẳng ra ta mặc dù biết đây là kỹ viện nhưng lại không biết kỹ viện làm cái gì. Nàng có thể nói cho ta biết được không?"



Như Ý hỏi lại: "Vậy ngươi muốn làm cái gì?"