Băng Hỏa Ma Trù
Chương 177 : Ngọc Như Yên – Niềm kiêu hãnh một thời của Phượng Tộc (Hạ)
Ngày đăng: 16:29 18/04/20
"Mẹ nuôi, người đừng thương tâm nữa, chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Bây giờ người còn có Thần Thần, còn có con…" Niệm Băng ở phía sau cũng không biết an ủi Ngọc Như Yên như thế nào?
Lam Vũ thở dài một tiếng nói: "Niệm Băng, có lẽ con không tin dù cho con của chúng ta đã mất nhưng ta và Ngọc Như Yên không hề có cừu hận quá sâu với Phượng tộc. Dù sao Như Yên cũng là do các trưởng lão Phượng tộc nuôi lớn, là Phượng tộc hết lòng bồi dưỡng nàng. Hận sâu nhưng ân nghĩa nặng, cho nên sau này dù chúng ta có đủ thực lực báo thù cũng không hành động là vì không muốn Như Yên thương tâm. Một năm sau chúng ta có Thần Thần, sợ bi kịch tái diễn, khi Thần Thần một tuổi bèn cho nó theo làm đệ tử một đại nhân vật, ít nhất thì ở đó nó cũng được an toàn. Hàng năm chúng ta vẫn bí mật đón nó về. Cho tới bây giờ, chúng ta mới chắc chắn bảo vệ con gái không bị thương tổn. Không ngờ hôm nay bọn họ lại đến. Bất quá bây giờ đây ta giáo huấn bọn họ một trận,cho dù là Tộc trưởng trưởng lão của Phượng tộc đến đây cũng chưa chắc thắng được chúng ta. Vì để bảo vệ Thần Thần, Như Yên mấy năm nay không một ngày ngơi nghỉ, hơn nữa may nhờ thiên phú đã đạt đến đệ lục Phượng hoàng biến chưa từng có trong lịch sử. Cái này đều phát sinh từ việc của chúg ta và Phượng tộc cả, bây giờ ta chỉ hy vọng bọn họ không đến quấy rầy cuộc sống chúng ta, chúng ta không muốn có bất cứ dính líu đến Phượng tộc cả."
Niệm Băng dùng chiếc khăn tay lau nước mắt trên mặt Ngọc Như Yên, nhẹ giọng nói: "Mẹ nuôi, kỳ thực con biết người không thể quên Phượng tộc, những chuyện đã xảy ra đều đã là quá khứ, hãy bỏ qua để vui vẻ đi. Phượng tộc bây giờ cũng đã có hy vọng mới, Phượng nữ này con có biết, nàng tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng đã tiến vào cảnh giới Võ Thánh, tương lại thành tựu tất không nhỏ."
Ngọc Như Yên than nhẹ một tiếng nói: "Đây chính là điều ta lo lắng, khi thấy Phượng Nữ cô nương kích động nắm chặt tay con, ta như thấy lại màn kịch hơn hai mươi năm trước. Một người con gái khi đã thực sự yêu thương sẽ rất khó từ bỏ, đã khắc cốt ghi tâm rồi không phải nhờ thời gian là có thể phai nhạt. Niệm Băng con có thể nói qua quá trình hai con quen nhau không?"
Niệm Băng gật đầu nói: "Con và Phượng Nữ quen nhau ở Băng Tuyết thành, lúc đó con đến đó tìm một vị đại sư làm nghề rèn, là muốn đem ngọn lửa trong Thánh Chi Thạch nhập vào trong Vương Đao. Không ngờ vị sư phụ đó đã qua đời, chỉ còn đệ tử của ông ta chính là Phượng Nữ" lập tức hắn mang hết thảy mọi chuyện của mình và Phượng Nữ lúc đó kể lại một lượt. Cả chuyện xảy ra trong Hoả Long động cũng không ngại ngần nói ra hết. Lam Vũ và Ngọc Như Yên đều chăm chú lắng nghe hắn nói, khi Niệm Băng kể đến lúc hắn hy sinh tự do của chính mình để Gia Lạp Mạn Địch Tư buông tha cho mọi người, sắc mặt của hai người cùng thay đổi.
Ngọc Như Yên nhíu mày nói: "Niệm Băng mặc dù ta và Thúc thúc ngươi cùng nhau hợp lực cũng không bằng vị Hoả Long Vương kia, nhưng ngươi nay đã là con của chúng ta, chúng ta có thể xin sư phụ của Thần Thần giúp đỡ, có lẽ có cơ hội. Chỉ cần con muốn thoát khỏi Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không phải là không có cơ hội. Bây giờ ta hiểu vì sao Phượng Nữ lại kích động như thế khi nhìn thấy con. Vì người khác mà quên mình, trong hoàn cảnh sẽ phải mang tính mạng mình ra con lại lựa chọn cứu vớt người khác. Phẩm chất cao thượng này đã đánh động lóng nàng ta. Phượng Nữ không thể kiềm chế nổi đã yêu thương con. Ta thật sự sợ các ngươi sẽ giống như ta và Vũ ca năm đó, chịu bao nhiêu khổ nạn. Thẳng thắn mà nói, ta không hy vọng con và Phượng Nữ kết hợp, chẳng những là vì con, cũng là vì Phượng Nữ, lại cũng vì cả Phượng tộc nữa. Nếu Phượng Nữ vì con mà ly khai Phượng tộc, đối với Phượng tộc là một đả kích không thể tưởng tượng nổi. Suy cho cùng tại Phượng tộc bồi dưỡng được một Võ Thánh cũng không dễ dàng gì."
Niệm Băng gật đầu nói: "Mẹ nuôi, con hiểu ý tứ của người, nhưng người cũng biết lúc mà tình cảm đến căn bản con người không có khả năng ngăn cản. Bất quá, con cam đoan với người, lúc mà con chưa báo thù, trước khi có đủ khả năng bảo vệ Phượng Nữ con tuyệt sẽ không ở cùng nàng. Hơn nữa sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Phượng Nữ, nếu nàng không muốn ở cùng con mà chọn kế thừa vị trí Tộc trưởng Phượng tộc con nhất định sẽ không miễn cưỡng nàng. Người xem như thế có được không?Thật ra con không hiểu nổi, vì cái gì mà Phượng tộc không cho phép thành viên Vương tộc kết hợp với loài ngươi? Phượng tộc cũng là do nhân loại diễn hoá thành, chuyện huyết thống thật sự quan trọng vậy sao?"
Ổn định lại được tâm tình, Niệm Băng bình tĩnh nói: "Thì ra là Phượng Hương cô nương, không biết cô nương dụ ta tới nơi này là có chuyện gì?"
Phượng Hương hừ lạnh một tiếng nói:" Ngươi còn không biết tại sao? Ta dẫn ngươi đi xa đến đây, mục đích chỉ có một, là giết ngươi. Không cần nghĩ cách chạy trốn, ở đây, ngươi căn bản là không có cơ hội."
Niệm Băng lãnh đạm nói: "Cô nương, những lời này hơi quá rồi, chẳng lẽ các người quên những lời nói của Gia Lạp Mạn Địch Tư rồi sao?"
Phượng Hương trong mắt toát ra một tia khinh thường: "Ngươi đường đường là một nam nhân, nhưng lại phải có người khác bảo vệ đó là bản lĩnh gì? Huống hồ Phượng tộc ta cho tới bây giờ chưa hề sợ bất cứ kẻ nào, cho dù là cự long cũng không ngoại lệ. Hôm nay chúng ta giết ngươi xong lập tức rời đi, Cự long muốn tìm chúng ta gây phiền phức cũng không phải dễ dàng. Có tổ tiên Phượng Hoàng phù trợ cho chúng ta, bất cứ khó khăn nào cũng không thể ngăn cản. Vì tương lai Phượng tộc ta phải giết ngươi."
Niệm Băng mỉm cười, vẻ vui mừng toát ra từ nội tâm, nụ cười như ánh mặt trời khiến Phượng Nữ không khỏi ngẩn người, giận dữ nói: "Chết đến nơi, ngươi còn cười?"
Niệm Băng mỉm cười nói: "Phượng Hương cô nương, người muốn biết vì sao ta cười ư? Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, tự nhiên là vì Phượng Nữ. Trưởng lão tộc ngươi phái ngươi đi giết ta, đơn giản là sợ Hy vọng của Phượng tộc giống như trước kia, lại biến thành một Ngọc Như Yên. Kỳ thật các người làm vậy chính là nói cho ta biết trong lòng Phượng Nữ có ta, nếu không các người cũng không để ý ta đến vậy, ta nói đúng không? Có thể có được tình yêu của Phượng Nữ, người nói đi ta có nên cao hứng không?"