Băng Hỏa Ma Trù

Chương 196 : Phượng hoàng huyết dịch trấp ( Thượng )

Ngày đăng: 16:30 18/04/20


(Món canh Phượng Hoàng Huyết Dịch)



Sau khi Mạc Mạc bắt đầu động thủ không lâu, Tiểu Thiên cũng bắt tay thực hiện phần mình. Quả tây qua (dưa hấu) nhanh chóng bị huyễn ảnh từ tay hắn cắt thành tám phần, động tác phức tạp như vậy mà tay lại nhẹ nhàng dị thường. Kể từ lúc chính thức bắt đầu, hắn không hề chú ý đến Niệm Băng, tâm ý toàn thân đều tập trung vào việc nấu ăn. Ngược lại, sau khi chín người khác đều bắt đầu hành động, Niệm Băng vẫn duy trì động tác như trước, hai mắt vẫn nhắm, chậm rãi xoay quả tây qua trong tay.



Đại đa số đầu bếp đều lựa chọn tây qua làm vật liệu, khiến món từ trái cây này trở thành phổ thông, nên muốn xuất kì chế thắng thì phương pháp chế biến đặc biệt sẽ đóng vai trò quan trọng. Hơn một phút trôi qua, đám đông khán giả dưới đài vẫn yên lặng, người mà bọn họ chăm chú hướng nhìn trong đám đầu bếp trên đài chính là kẻ dùng hoả long xuất hiện: Niệm Băng. Tiếc thay, họ dần dần thất vọng, vì sân khấu đã xoay tròn một vòng mà Niệm Băng vẫn như trước không có động tĩnh gì, tựa hồ như hắn đang ngủ say.



Thời gian cho việc làm món ăn là cố định, mổi hồi tỉ thí đều là lấy 1 thời thần làm giới hạn. Đến gần hết thời gian, một nửa số đầu bếp đã hoàn thành tác phẩm của mình, mà Niệm Băng vẫn đứng yên như cũ. Tiểu Thiên đã hoàn thành phần thi, thở nhẹ ra một hơi, nhìn tác phẩm tự tay mình làm với ánh mắt đầy hài lòng và tràn ngập tin tưởng. Nhờ vào sự xuất hiện của Niệm Băng mang đến áp lực, khiến hắn đã đem trình độ trù nghệ siêu việt của mình phát huy hoàn toàn, trong quá trình chế biến đã sử dụng hơn 10 biện pháp tinh diệu, nắm chắc phần thắng lợi trong tay.



Quay đầu nhìn lại hướng Niệm Băng, hắn muốn biết vị ma pháp trù sư này cuối cùng có thể làm được món ăn gì? Khi hắn quay lại, bắt gặp Niệm Băng vẫn đứng yên như trước, tự nhiên không khỏi có chút ngạc nhiên: "Hắn vì sao lại không làm gì thế? Hắn ta đang suy nghĩ cái gì?". Cùng là đỉnh cấp trù sư nên Tiểu Thiên tự nhiên biết rõ Niệm Băng căn bản là không có ngủ, nhưng cho dù quan sát nguyên liệu, cũng không cần lâu như vậy?



Trong khi Tiểu Thiên đang nghi hoặc, Niệm Băng rốt cục đã bắt đầu động thủ. Hắn chậm rãi mở hai mắt, phát xạ hai đạo lãnh quang, trong tay đột nhiên xuất hiện một vật ánh lên lam quang hoa mỹ, khiến Tiểu Thiên không khỏi toàn thân chấn động, thốt lên thất thanh: "Quỷ Điêu Thần Đao".


Nói xong, hắn chỉ vào chiếc dĩa trước mặt. Trên chiếc dĩa là một khối lập phương, quả thật trắng toát như ngọc thạch. Từ bên ngoài vỏ tây qua nhìn vào, cẩn thận phân biệt mới có thể xác định khối lập phương bạch ngọc lớn chừng nửa thước vuông này là do rất nhiều khối lập phương nhỏ hơn xếp lại mà thành, và giữa chúng cũng không có chút khe hở. Bên trong khối bạch ngọc có một đạo hồng quang lưu chuyển, tựa như có vật đang lưu động, còn mặt ngoài bạch ngọc thì càng trong suốt, phản chiếu ánh dương quang càng thêm chói sáng.



Tiểu Thiên cười nói: "Mọi người chắc đã nhìn ra. Khối lập phương này của ta là do 14 phần vỏ trắng của tây qua điều chế mà thành. Vỏ tây qua cũng có thể ăn được, qua sự gia công đặc biệt của ta, mùi vị càng trở nên hấp dẫn. Sau đó, ta đem vỏ tây qua này lót lên thành bên trong ruột tây qua, rồi chế vào bên trong phần nước ép thơm mát của tây qua, và đem một lớp vỏ tây qua khác phong bế lại, cuối cùng xây thành một toàn Ngọc Dung Hương này. Ta không cần giới thiệu nhiều, xin mời các vị giám khảo trực tiếp nếm thử, ta tin món ăn này sẽ không làm mọi người thất vọng". Nguồn truyện: Truyện FULL



Nói xong, hắn trả ma pháp khoách âm khí lại cho chủ sự, chắp tay đứng sang một bên, không hề lên tiếng, mà ánh mắt thì nhìn về phía Niệm Băng, tựa hồ như hỏi Niệm Băng có thể hơn mình chăng? Niệm Băng mặt ngoài vẫn không đổi sắc, nhưng trong lòng lại như sóng dậy lưng trời. Nhìn từ bề ngoài, nhiều người có thể cho rằng món ăn này của Tiểu Thiên khó nhất chính là vì hắn chế tác phần tây qua quá công phu, nhất là phần chế tác cả khối ngọc thạch; nhưng Niệm Băng cũng hiểu được món ăn này mấu chốt chính là chất lỏng bên trong mỗi quả tây qua. Tiểu Thiên đã giảng giải: Món ăn này lấy hương vị làm chủ, vậy lấy vị của tây qua làm chủ, thì phần dịch lỏng bên trong tất nhiên phải có đặc điểm của hương. Hắn ta rốt cục đã làm như thế nào? Vật gì có thể cùng dung hoà với tây qua, không những không ảnh hưởng đến vị của tây qua, mà còn làm tăng thêm phần hương đây?



Trong lúc Niệm Băng suy tư, các giám khảo đã bắt đầu tiến hành. Giống như khi nãy Tiểu Thiên đã thuyết minh, mỗi một quả tây qua nhìn vào bên trong đều có thể thấy hồng quang thiểm động. Ma Soái Hồ Quang vừa cắn một miếng vào quả tây qua, lập tức một làn hương nồng ấm tràn ra ngoài, vây tròn phương viên(chu vi) xung quanh, ẩn trong vùng hương ấy có chút vị ngọt của tây qua, làm cho hương và vị càng thêm nồng nàn.



Niệm Băng dùng mũi nhanh chóng hít thật sâu, trong lòng không ngừng phân biệt hỗn hợp của hương vị, rất nhanh sau đó, hắn hiểu được, rồi ngẩn đầu nhìn về hướng Tiểu Thiên, gật nhẹ nói: "Hảo hương!".



Bổng Miêu Miêu thốt lên một tiếng: "Tuyệt vời", tựa hồ như nói thay cho tất cả giám khảo. Tây qua trong miệng giòn tan, còn có chất dịch nóng ấm nóng thơm mát, món ăn này của Tiểu Thiên thật sự là gần như hoàn hảo!