Băng Hỏa Ma Trù

Chương 210 : Trở lại Đô Thiên thành ( Thượng )

Ngày đăng: 16:30 18/04/20


Phi tường thuật của hắn so với lúc bắt đầu sử dụng đã thuần thục hơn nhiều, ngao du ở giữa không trung cực kỳ tuyệt vời: cảm thụ gió mát đập vào mặt, nhìn thấy chim bay bên người, mây ở xung quanh, cảm giác tung bay thật là dễ chịu. Đang phi hành giữa không trung, đột nhiên Niệm Băng chấn động toàn thân, tốc độ di chuyển chợt hạ xuống; mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng hắn đã thấy được thành thị kia.



Đô Thiên thành tọa lạc trên Đô Thiên cao nguyên; Đô Thiên cao nguyên là cao nguyên phía nam duy nhất của Ngưỡng Quang đại lục, bắt đầu thì địa thế thoai thoải, khi tới một nửa thì địa thế đột nhiên cao hẳn lên. Mặc dù không có núi cao trùng điệp nhưng không khí càng lên cao càng loãng. Đô Thiên thành nằm ở trung ương Đô Thiên cao nguyên, cũng là địa thế mới vừa nổi lên sau này. Nơi này có thể nhìn xuống phía trước Đô Thiên cao nguyên, vị trí địa lý thật tốt, nếu có địch nhân công kích đến, chỉ cần lợi dụng đèo của cao nguyên, bằng vào kỵ binh đoàn cường đại của Hoa Dung đế quốc tất nhiên có thể dễ dàng phá vỡ thế trận đối phương. Cho dù chỉ là phòng thủ, ưu thế địa lợi cũng đủ khiến cho Đô Thiên thành vững như bàn thạch.



Đô Thiên thành có diện tích cực lớn, danh xưng Đại Lục Đệ Nhất thành. Bên trong đóng chừng năm vạn quân, có hai vạn là kỵ binh, trong đó có Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn tinh nhuệ nhất Ngưỡng Quang đại lục, tổng cộng một vạn người, chính là Hoa Dung đế quốc lực lượng cường hãn nhất. Một vạn kỵ sĩ đoàn còn lại là lực lượng hậu bị cho Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn, có tên là Hỏa Hoa kỵ sĩ đoàn; mặc dù không cường hãn bằng Hỏa diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn, nhưng có thể làm lực lượng hậu bị, cũng là trong ngàn người chọn một. Hỏa Diễm Sư Tử kỵ sĩ đoàn là kỵ sĩ đoàn đại lục tinh nhuệ nhất, lực lượng đồng đều, đãi ngộ của bọn họ cũng là cao nhất. Xây dựng một kỵ sĩ đoàn như vậy tương đương xây dựng ba trọng kỵ sĩ đoàn hoàn chỉnh, nhưng ai cũng biết, một Hỏa Diễm Sư Tử đủ sức đập nát ba trọng kỵ.



Trước Đô Thiên thành là một hộ thành hào rộng lớn chừng mười trượng, quây lại một vòng. Đô Thiên thành kết cấu rất quái lạ, không giống thành thị bình thường bốn phương đều có cửa, nó chỉ ở 2 phía Nam, Bắc mới có cửa thành. Cả tòa thành hình chữ nhật, Nam Bắc hẹp, Đông Tây dài. Như vậy Nam Bắc tường thành hai bên cực kỳ rộng lớn, tại hai bên tường thành có tám cửa vòm cao tới bốn trượng, rộng ba trượng, có thể thông qua cầu treo nối liền với bờ bên kia hộ thành hào. Tường thành cao mười lăm trượng nhìn cực kỳ hoành vĩ, dày một trượng rưỡi, mặt trên có phòng ngự ma pháp trận cường lực, do các ma pháp sư luân phiên chủ trì.



Nhìn thấy thành thị hoành vĩ này phía dưới, ánh mắt Niệm Băng bất tri bất giác có chút ươn ướt. Đã trở lại… mình lại đã trở lại, nơi này đúng là quê quán của mình!. Buồn cười là lần này trở về, mình lại đại biểu cho quốc gia khác. Hoa Dung đế quốc này là chỗ làm cho cha thương tâm rời đi, rồi chính mình rốt cục đã trở lại. Cha, người yên tâm, Niệm Băng sẽ không làm cho người xấu hổ đâu!



Niệm Băng rơi trên mặt đất phía xa xa thành. Hắn không muốn bị binh lính trên thành phát hiện. Tám phiến của cánh cửa lớn Bắc Đô Thiên thành chỉ mở có bốn phiến, chỉ có trong lúc chiến tranh mới mở tám phiến. Hoặc là bởi vì nơi này có bộ đội tinh nhuệ nhất của Hoa Dung đế quốc đóng quân, tại thành thị ngoài quân doanh không xa còn có Trung Ương tập đoàn quân, nên ở cửa thành không có bảo vệ, chỉ có cánh cửa chính có một vài binh lính.



Niệm Băng sửa sang lại quần áo, hướng cửa thành đi nhanh đến, vừa đi hắn vừa tính toán. Từ giờ đến cuộc thi Ngũ Quốc Tân Duệ ma pháp sư đại tông còn có nửa tháng, lợi dụng nửa tháng này, chính mình cũng muốn quen thuộc hoàn cảnh quê quán một chút. Ở cuộc thi này, mục tiêu Niệm Băng rất đơn giản: đánh bại đại biểu Băng Thần tháp Thiên Huyễn Băng Vân, cho nên chức quán quân đối với hắn mà nói là không quan trọng. Niệm Băng tin tưởng cho dù ma pháp lực Thiên Huyễn Băng Vân so với mình có cao hơn, nhưng bằng vào đặc tính của Băng Hỏa Đồng Nguyên, hắn nhất định có cơ hội.



Niệm Băng tiến vào Đô Thiên thành thuận lợi. Sự rộng lớn của thành được thể hiện trên đường, cho dù là Băng Nguyệt đế quốc đệ nhị đại thành thị là Băng Tuyết thành cũng không bằng một nữa của Đô Thiên thành. Trên đường lát đá xanh chỉnh tề, hai bên đường cửa hàng đông đảo; cách 1 khoảng đều có một cây đại thụ, khiến cho thành thị bên trong không khí rất dễ chịu. Mặc dù là cao nguyên, nhưng vì có sông Thiên Thanh chảy qua, vị trí lại ở phương Nam, cho nên nơi này không khí ướt át. Cho dù Niệm Băng đối Đô Thiên thành không có ấn tượng gì tốt, nhưng không thể không thừa nhận đây quả thật là một thành thị rất thích hợp để ở lại. So với lúc mình rời đi hồi nhỏ, thành thị này nhìn càng thêm sạch sẽ, trên đường không có tiếng rao hàng như các thành thị khác; mặc dù người đi đường rất nhiều, nhưng thành thị vẫn có vẻ im lặng.



"Tiểu vương gia, sao ngài ăn mặc như vậy? hôm nay đi làm cái gì thế?" một thanh âm kinh ngạc vang lên, Niệm Băng quay đầu lại, nhìn thấy bên cạnh một hoa phục trung niên đang kinh ngạc nhìn mình. Hắn chào hỏi mình sao? Vừa nghĩ tới, Niệm Băng trên mặt liền toát ra thần sắc kinh ngạc. Hoa phục trung niên này nơi ngực trái có dấu hiệu một hoa mai, hồi ức lúc nhỏ của Niệm Băng nhất thời nổi lên, dấu hiệu hoa mai chính là đại biểu cho Mai gia. Gia đình này ở Hoa Dung đế quốc thuộc loại trung lưu, tộc trưởng thừa kế bá tước, hiển nhiên trung niên này là một quý tộc.




Tiểu nhị có chút tiếc nuối: "Thật sự xin lỗi, chúng ta vốn có một kiện hàng đó, đáng tiếc mới vừa bị một vị tiểu thư chọn đi rồi, có lẽ một vài ngày sau ngài lại đến đi."



Niệm Băng nhíu mày, thầm nghĩ xem ra mình chỉ có thể đi đến một cửa hàng khác. Đang nghĩ ngợi, rèm phòng trong cửa hàng đột nhiên vén lên, một cô gái mặc đồ đỏ đi ra, đi bên cạnh là gã trung niên chưởng quầy. Lúc này, Niệm Băng đang chuẩn bị rời đi; cô gái kia từ lúc phòng trong đi ra thấy được hắn, trong mắt hiện lên một tia sắc vui mừng, thân hình mau chóng đi tới sau lưng Niệm Băng. Trong lòng Niệm Băng vừa dấy lên dấu hiện cảnh giác, cái nón trên đầu đã biến mất, lộ ra một đầu tóc dài màu vàng.



"Ta biết là ngươi. Hừ! cho dù thay đổi áo quần ta cũng nhận ra. Nói mau, có phải là lén đi theo bổn tiểu thư tới đây không?" Trong thanh âm Hồng y thiếu nữ có vài phần nhảy nhót.



Niệm Băng quay lại nhìn, hắn không biết cô gái này. Dung mạo cô gái cực đẹp, thân người cao, đang thản nhiên nhìn hắn cười. Trong lòng Niệm Băng không khỏi thầm than, lại thêm một người nhận lầm, hắn căng thẳng nói: "Ta đương nhiên không phải đến tìm cô, ta đến mua ma pháp vật phẩm."



Cô gái mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Hừ, ngươi ít đến đi thì ta mới tin. Trong nhà các ngươi ma pháp vật phẩm cái gì không có, còn đến đây mua sao?"



Tiểu nhị bên cạnh thấy cô gái biết Niệm Băng, chận lại nói: "Y Nặc tiểu thư, vị tiên sinh này quả thật là tới mua ma pháp vật phẩm, thứ hắn muốn mua đúng là kiện vừa rồi cô chọn ".



Y Nặc kinh ngạc nhìn Niệm Băng: "Tốt lắm, ngươi có phải là muốn đi nơi nào trộm hương hả? Nếu không, cải trang dung mạo làm gì?"



Niệm Băng có chút buồn cười nói: "Ta… ta là cái loại người đó sao? Ngược lại, cô mua cái ma pháp vật phẩm này để làm gì? Dựa theo lý luận của cô, chẳng lẽ là cô muốn đi …"