Băng Hỏa Ma Trù
Chương 246 : băng hỏa đồng nguyên chi thất đao dung hợp đích tiến hóa (thượng)
Ngày đăng: 16:31 18/04/20
Băng Vân giãy dụa đứng lên, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và sát khí, vô số lam sắc nguyên tố quanh thân thể nàng phóng thích ra, hướng Niệm Băng cuồn cuộn lao đến một cách điên cuồn.
Niệm Băng lại càng hoảng sợ, miễn cưỡng lăn mình một câi, khí lưu màu đỏ xung quanh thân thể tăng lên miễn cưỡng ngăn cản được công kích của Băng Vân, "Uy, ta không phải là cố ý."
"Ta muốn giết ngươi." Khuôn mặt tuyệt mỹ của Băng Vân có chút nhăn nhó, hai mắt đỏ bừng, phảng phất như là một con sư tử cái muốn cắn người khác, Băng Vân không ngừng thở dốc, trong miệng bắt đầu ngâm xướng chứ cực mạnh mà nàng có khả năng phóng thích. "Ngươi điên rồi?" vừa nghe chú ngữ của Băng Vân, Niệm Băng chỉ biết không ổn rồi, dùng đến chú ngữ này chẳng những chính mình phải chết mà có lẽ Băng Vân cũng xong đời luôn. Niệm Băng cũng không phải quý trọng tính mệnh của Băng Vân nhưng lúc này hắn cũng không muốn nàng chết đi như vậy, nơi giam giữ cha mẹ còn cần phải dựa vào nàng để tìm ra. Không có gì do dự nữa, hắn lại đánh về phía Băng Vân, phải ngừng lại đoạn chú ngữ này mới được.
Một lượng băng trùy thuấn phát xuất ra, đáng tiếc không có tinh thần lực điều khiển, phương hướng băng trùy công kích rất là tán loạn, chỉ có một cái là phóng đến trước mặt của Niệm Băng.
Niệm Băng lúc này không còn thời gian để né tránh, thân thể hơi nghiêng, tránh những chỗ yếu hại, ôm lấy bả vai của Băng Vân, tay kia thì che miệng của nàng lại.
Băng trùy chuẩn xác đâm vào bả vai của Niệm Băng nhưng không có tinh thần lực khống chế nên đâm cũng không sâu, đau đớn trên tay và bả vai truyền đến, Niệm Băng đau nhức kêu lên một tiếng, "Ngươi tại sao lại cắn ta."
Chú ngữ tính là đã bị ngăn lại, Ngạo Thiên đao của Niệm Băng đã gác ở trên cổ Băng Vân, cố nén đau đớn từ trên tay và bả vai nói: "Nhận thua đi, tiếp tục đánh thì có ý nghĩa gì nữa đâu?"
Nước mắt từ trên khuôn mặt Băng Vân chảy xuống, từ nhỏ đến lớn, cho dù là Băng Tuyết Nữ Thần tế tự đều nâng niu nàng như là viên minh châu, thân thể thuần khiết có khi nào đã chịu qua sự vũ nhục như vậy, nàng sao có thể chịu đựng được đây? Nhắm chặt hai mắt lại, cổ ngẩng lên đón Ngạo Thiên đao đánh tới.
Niệm Băng luyện trù đã nhiều năm, phản ứng của tay cực kỳ nhanh, phát hiện có sự khác thường ngay lập tức đã thu hồi Ngạo Thiên đao trở lại, nâng tay kích lên cổ Băng Văn làm nàng hôn mê bất tỉnh, "Mẹ nó, thật sự là một phong nữ nhânb (nữ nhân điên)." Trận đấu rốt cục cũng đã kết thúc, hì kịch kết thục, mọi người trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không có khả năng nghĩ ra, hai ma pháp sư thực lực cường đại cuối cùng lại dùng phương thức chiến đấu đó để kết thúc trận đấu.
Niệm Băng đặt thân thể của Băng Vân nằm trên mặt đất, ma pháp trận trên mặt đất rất nhanh được giải trừ, tinh thần lực bắt đầu dân dần khôi phục, thi triển một cái trị liệu thuật cho mình trước lúc này mới cảm thấy thư thái hơn một ít. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghĩ vậy, Niệm Băng không khỏi âm thầm kinh sợ, người bắt đi Phượng Nữ là ai? Nói về thực lực, chính mình thậm chí còn không bằng Phượng Nữ, hắn bắt Phượng Nữ đi tựa hồ là nhắm vào mình, chẳng lẽ hắn là vì mấy thanh cực phẩm ma pháp đao của mình hay sao?
Nghĩ đến đây, Niệm Băng lập tức liên tưởng đến các trận đấu giữa các tuyển thủ, trong tay bọn họ thật sự có vài món bảo bối. Quả thật, mấy cái vật báu vô giá này thực dễ làm cho người ta động lòng tham. Trong lòng không ngừng phân tích các trường hợp có thể nhưng hắn càng cố thì tâm trạng càng lúc càng rồi loạn. Mặc kê, bất luận như thế nào, chính mình nhất định phải cứu được Phượng Nữ, cho dù là núi đao biển lữa cũng phải xông lên, cho dù đối phương có lòng đối với bảo đao của mình nhưng vì Phượng Nữ thì không thể không đưa ra.
Nghĩ tới đây, Niệm Băng từ trong không gian giới chỉ hộp gấm chứa Trường Sinh đao ra, trước tiên trong phòng bày ra một cái phong ấn rồi mới mở hộp ra, dưới tác dụng của phong ấn, hào quang trên đao hiện lên không mãnh liệt lắm nhưng sự dư thừa của hơi thở tánh mạng làm Niệm Băng không khỏi rung lên. Hắn không có nóng lòng đem đao ra khỏi hộp nữa, cắn lên ngón tay, cận thận đêm một giọt máu tươi nhỏ tại khối bảo thạch màu vàng trên chuôi đao.
Màu tươi trong nháy mắt dung nhập vào bảo thạch, một tiếng "ông" nhỏ vang lên, Trương Sinh đao bay ra khỏi hộp gấm, quầng sáng màu vàng thì dao động xung quanh. Một cổ tánh mạng hơi thở mạnh mẽ giống như một hương vị thanh tân cuốn lấy thân thể Niệm Băng.
Nhắm hai mắt lại, Niệm Băng dùng trái tim để cảm thụ thanh tuyệt thế bảo đao này, tùy ý để tánh mạng hơi thở xâm nhập vào thân thể chính mình, đây tuyệt đối là một loại cảm giác kỳ diệu, hơi thở tánh mạng bao quanh thân thể không ngừng bốc lên, mỗi lỗ chân lông trên thân thể không ngừng mở rộng ra, điên cuồng hấp thu khổng lồ tánh mạng lực do Trường Sinh đao mang đến.
Đây là một quá trình dung hợp, trước kia mỗi lần tìm một thanh bảo đao đều phải trải qua một quá trình như vậy, chỉ có điều thời gian và kinh nghiệm hoàn toàn bất đồng với nhau, thanh ma pháp đao cấp cho Niệm Băng ấn tượng sâu sắc nhất tự nhiên là Thánh Diệu đao đâm thủng ngực mình, đương nhiên, trong trí nhớ chỉ có đau đớn mà thôi. Mà trước mắt tại thời điểm thanh Trường Sinh đao dung hợp với thân thể của chính mình lại mang đến cảm giác thần diệu như thế, cơ nhục thân thể dưới tác dụng của tánh mạng hơi thở điên cuồng tăng trưởng, Hoa Thiên Bài trước ngực nóng rực lên. Hồng, lam hai luồng ma pháp lực trong cơ thể hắn chung quanh đều bao phủ một tầng vầng sáng màu vàng, vốn đại lượng ma pháp lực cùng thể lực vì trận đấu mà mất đi cũng nhanh chóng khôi phục, ngay cả tinh thần lực dưới luồng tánh mạng hơi thở không ngừng bốc lên cũng đã tiếp cận đến trạng thái tốt nhất của mình.
Linh quang trong đầu chợt lóe lên, Niệm Băng tựa hồ hiểu được một chút điều gì, hai tay tách ra, Thần Lộ đao cùng Chánh Dương đao xuất hiện trong tay, cả người đứng lên, hào quang lóe lên, hai thanh đao phân biệt bay vòng quanh tạo thành vầng sáng hình tam giác, hợp thành băng hỏa đồng nguyên lục mang tinh hiện trên mặt đất, Niệm Băng đem Thần Lộ đao cũng Chánh Dương đao đang cắm ở trung ương lục mang tinh và tiếp tục từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh ma pháp đao.
Bên trong căn phòng tràn ngập hơi thở ma pháp, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh các hệ ma pháp nguyên tố hưng phấn nhảy nhót, ma pháp nguyên tố nồng nặc không ngừng tẩy lễ thân thể Niệm Băng, hắn đứng ở Thần Lộ đao cùng Chánh Dương đao trước mặt, tùy ý đế các ma pháp đao hấp thu ma pháp nguyên tố bổn hệ, từng vầng sáng trùng nhập vào thân thể hắn, băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực trong cơ thể rất nhanh khôi phục, lúc này trong đầu hắn dị thường rõ ràng, mặc dù nhắm mắt lại nhưng lại có thể cảm giác được rõ ràng hết thảy những gì pháp sinh xung quanh.
Mỉm cười, Niệm Băng đột nhiên mở hai mắt, trong mắt toát ra một tia hàn quang mảnh liệt, lúc này Thánh Diệu đao, Phệ Ma đao, Ngạo Thiên đao, Tuyền kì đao cũng đã cắm xung quanh ma pháp trận, lục sắc hào quang hòa lẫn vào nhau lóng lãnh nhưng lại bài xích hào quang do Trường Sinh đao phóng thích.