Băng Hỏa Ma Trù
Chương 248 : Tham cật quái dị đích Bàn Tử(Thượng)
Ngày đăng: 16:31 18/04/20
Tốc độ phi hành của Phong Tường thuật không nhanh, chí ít không nhanh bằng Bạo Phong Tuyết nhưng so với nó thì tiết kiệm ma pháp lực hơn rất nhiều, hoàn toàn có thể liên tục phi hành. Cảm nhận gió xung quanh lưu động, Niệm Băng phát hiện mình dường như trở thành một bộ phận của gió.
Lúc này, ma pháp lực trong cơ thể phát sinh biến hóa kỳ diệu. Nguyện năm khối ma pháp cầu đang được hồng lam quang mang vây quanh chợt biến thành bốn khối, trong đó khối thanh sắc lúc này đã dung hợp vào băng hỏa đồng nguyên ma pháp cầu ở chính giữa và không ngừng xoay trọn tại hạch tâm. Phong nguyên tố từ không khí không ngừng quán nhập vào cơ thể, tốc độ tiêu hao ma pháp lực lúc này trở nên cực kỳ chậm.
Cảm nhận sự biến hóa này, Niệm Băng không khỏi vui mừng. Phong Tường thuật dù sao cũng là trung cấp ma pháp mà tiêu hao lại ít như vậy. Xem ra từ khi cơ thể mình biến dị thì trong quá trình sử dụng ma pháp có thể tiêu hao ít nhưng lại phát ra ma pháp mạnh hơn. Cũng có thể nói sau này trong lúc giao đấu, năng lực duy trì chiến đấu được tăng lên rất nhiều. Đối với một ma pháp sư mà nói pháp lực duy trì càng lâu thì càng là một chuyện tốt.
Bất quá lúc này Niệm Băng không có thời gian cảm thụ lợi ích này. Trong lòng Niệm Băng lúc này chỉ nghĩ tới an nguy của Phượng Nữ. Phong Tường thuật dù không nhanh bằng Bạo Phong Tuyết nhưng vẫn hơn đi bộ rất nhiều. Rất nhanh, Niệm Băng từ không trung bay ra ngoài thành rồi bay nhanh về hướng bắc. Bay khoảng mười dặm quả nhiên nhìn thấy bên đường có một khu rừng rậm rạp. Niệm Băng giảm tốc độ phi hành bay vào phía sâu trong rừng.
Trong quá trình phi hành, Niệm Băng kinh ngạc phát hiện bản thân cảm nhận phía bên ngoài mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù không có tinh thần lực phát động nhưng cảm giác lúc này so với có tinh thần lực không còn kém bao nhiêu.
Khi xuyên vào trong rừng, Niệm Băng bay lên cao, từ trên nhìn xuống sẽ dễ dàng hơn, nói không chừng còn có cơ hội đánh lén địch nhân. Vì cứu Phượng Nữ, cái gì Niệm Băng cũng có thể làm.
Đúng lúc này, một thanh âm chậm rãi vang lên bên tai Niệm Băng:
"Tiểu tử, đừng có phí sức bay nữa, mau xuống đây đi. Không lẽ ngươi không nghĩ tới tính mạng lão bà mình sao?"
Niệm Băng rùng mình kinh dị. Thanh âm vang bên tai rất rõ ràng cho thấy người này đang sữ dụng thuật truyền âm. Phượng Nữ đã từng dùng qua nhưng tuyệt đối không nhẹ nhàng như đối phương. Ngay cả người còn không thấy mà thanh âm lại truyền vào tai rất rõ ràng như thế này.
Thu liễm tinh thần, Niệm Băng tăng tốc phi hành bay qua khu rừng. Từ xa xa, hắn nhìn thấy một ngọn núi không cao lắm. Dưới chân núi lúc này.....
Thân ảnh hồng sắc của Phượng Nữ hiện ra rất rõ ràng. Nhìn thấy thân ảnh Phượng Nữ, Niệm Băng an lòng hơn rất nhiều vội khống chế ma pháp lực hạ xuống.
Phượng Nữ đứng dưới chân núi, thân hình tuyệt mỹ như có vẻ rất đơn độc. Gió núi thổi qua khiến tà áo hồng sắc nhẹ bay. Nàng đứng bất động, cả người tựa như ngây ngốc, nhìn thấy Niệm Băng cũng không có chút phản ứng. Hiển nhiên là đã bị người dùng thủ pháp đặc thù khống chế.
Mục quang của Niệm Băng chuyển qua bên cạnh Phượng Nữ. Một người mập mạp đang ngồi trên đất. Bàn Tử thân hình to lớn dị thường, khi ngồi xuống không biết hắn lùn bao nhiêu. Hai bàn tay to tướng đang cầm một cái đùi dê nướng từ từ ăn như đang thưởng thức mỹ vị của nó. Trước mặt có một đống lửa, hiển nhiên là trước đó dùng để nướng cái đùi này.
Bàn Tử này trước đó Niệm Băng chưa hề thấy qua. Từ thân hình mà nói thật khó để đoán trọng lượng của hắn. Trên người hắn mỗi bộ phận cơ hồ như toàn là thịt, nhìn cũng không đoán ra tuổi tác. Chính hắn đã bắt đi Phượng Nữ.
Niệm Băng từng bước đi về hướng Phượng Nữ. Lạnh giọng hỏi: "Là ngươi đã bắt Phượng Nữ?"
Ma vũ sĩ? Niệm Băng từ trước tới giờ chưa cùng ma vũ sĩ giao đấu qua, cảnh giác bất giác tăng thêm vài phần, lãnh đạm cười một tiếng nói:
"Nếu ngươi đã khổ cực bức ta như vậy thì ta cũng không khách khí nữa"
Ngân quang trên tả thủ chợt lóe lên, trên người Niệm băng đột nhiên xuất hiện thêm một lớp ý phục.
Bàn Tử nhìn thấy y phục của Niệm Băng, bất giác bật cười: "Tiểu tử trên người ngươi mặc cái gì thế! Thật mắc cười quá đi"
Trên người Niệm Băng lúc này có thêm một tấm mã giáp, mã giáp mặc bên ngoài lớp bố ý có vẻ không được tự nhiên. Trên mã giáp có hơn một trăm cái túi lớn nhỏ, trên mỗi cái túi đều có một quyển nhỏ gì đó.
Ánh mắt Niệm Băng lạnh lùng nhìn Bàn Tử, hai tay rất nhanh sờ lên trên mã giáp, hai đầu ngón tay nhanh chóng cầm tám cái quyển trục nho nhỏ. Kiện y phục này do hắn cố ý tìm người tạo ra, Mấy ngày nay Niệm Băng không hề nhàn rỗi. Mặc dù biết sử dụng ma pháp nhiều ảnh hưởng tới việc tu luyện ma pháp nhưng tính chất của nó lại rất quan trọng. Kiện mã giáp này nhìn thì rất bình thường nhưng những quyển trục bên trên đều do Niệm Băng làm ra. Bao nhiêu tiền của hắn cơ hồ đều dùng để mua đính cấp bạch quyển trục hết, may mắn xác suất chế tác quyển trục thành công cao. Đây là một kiện mã giáp được trang bị đầy đủ, tổng cộng có hơn trăm cái quyển trục, thấp nhất cũng là ngũ gia. Nếu như đem đi bán thì giá trị tuyệt đối không hề thấp.
Bàn Tử ngẩn người một chút rồi vội nói: "Trên tay ngươi cầm là cái gì? Ám khí à?"
Niệm Băng khinh thường hừ một tiếng nói:
"Vậy mà còn tự xung là ma vũ sĩ, ngay cả quyển trục cũng không biêt"
Trong tỉ thí, nếu như hắn gặp Băng Vân bên ngoài thì dù không sử dụng "Vĩnh Hằng Thụy Miên" ma pháp trận thì cũng nắm chắc phần thắng trong tay, chính là dựa vào kiện siêu cấp mã giáp này. Niệm Băng đặt cho kiện mã giáp này một cái tên, gọi là Thứ Vị (con nhím). Đúng a, hơn trăm cái công kích ma pháp quyển trục, nếu như cùng lúc bạo phát thì uy lực tuyệt đối khủng khiếp, xứng đáng với tên gọi như vậy.
Bàn Tử cười hắc hắc nói: "Cái thứ đó có tác dụng gì thế, ném mấy cái ra coi thử coi."
Niệm Băng tuyệt không vì giọng điệu khinh miệt của đối phương mà phát nộ, ngược lại còn trầm tĩnh hơn. Quang mang trong mắt lóe lên, bốn cái quyển trục cùng lúc bay ra. Đồng thời vô số đạo phong nhận cùng lúc bay tới chém vào cái đầu to đùng của Bàn tử.
Bàn Tử một chút cũng không động, tùy ý đưa tay chém ra. Xung quanh người hắn xuất hiện một tầng hoàng sắc quang mang nhàn nhạt. Âm thanh của phong nhận còn chưa phát ra thì đã biến mất. Lúc này, bốn cái quyển trục sớm đã bay tới trước mặt Bàn Tử cách khoảng một trượng. Ý niệm của Niệm Băng thoáng động, bốn cái quyển trục cùng trầm xuống. Lúc này, bốn cái quyển trục còn lại trên tay Niệm Băng cũng bay ra. Đối mặt với cường địch, Niệm Băng một chút cũng không có bảo lưu thực lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hồng sắc quang mang trong nháy mắt bùng phát trước mặt Bàn tử. Đây chính là bốn cái ngũ giai Hỏa Tường thuật cùng Hỏa Bích thuật. Hòa Tường thuật so với Hỏa Bích thuật không chỉ hỏa diễm cường hãn hơn mà cái quý nhất là nó có thể di động. Hỏa bích thuật thì như một vách tường chắc chắn nhanh chóng ập tới người Bàn Tử.