Băng Hỏa Ma Trù

Chương 250 : Khai thông Thiên nhãn huyệt (thượng)

Ngày đăng: 16:31 18/04/20


Thần trí dần dần khôi phục, Niệm Băng nhớ lại những chuyện vừa mới phát sinh, hắn phát hiện mình đang ở tại một nơi hoang dã. Ánh mặt trời chiếu lên người mang đến một cảm giác ấm áp, không khí trong lành khiến cho Niệm Băng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cúi đầu nhìn xuống, Niệm Băng bất giác kêu khố, cả người hắn lúc này không còn lấy một cái quyển trục nào. Đó không chỉ là tiền mà còn là vì Niệm Băng hao phí tinh lực trong suốt cả tháng trời để phân tích, phối hợp mới tạo ra được nhưng bây giờ một cái cũng không còn.



Bàn Tử, Bàn Tử đâu? Người đầu tiên Niệm Băng nhớ tới chính là Bàn Tử. Đương nhiên không phải Niệm Băng lo lắng cho an nguy của Bàn Tử mà Niệm Băng chính là lo lắng cho an nguy của Phượng Nữ đang bị thu vào trong không gian của Bàn Tử. Nếu như Bàn Tử quả bị Niệm Băng nổ chết thì Phượng Nữ chẳng phải..... Đúng lúc Niệm Băng đang cực kỳ hối hận thì một âm thanh chậm rãi vang lên:



"Thế nào? Tỉnh lại rồi sao? Tốt quá, tốt quá! Vậy là ta lại sắp được ăn ngon rồi. Hắc hắc..."



Niệm Băng quay người nhìn lại thì thấy Bàn Tử ngồi trên một phiến đại thụ, cười hì hì nhìn hắn. Thấy Bàn Tử không sao, Niệm Băng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì điều này chứng minh là Phượng Nữ vẫn còn sống. Vậy là quá đủ rồi.



"Mẹ nó, tên mập nhà ngươi làm bằng cái gì không biết mà bao nhiêu ma pháp quyển trục của ta cũng không nổ chết được ngươi?!"



Bàn Tử thấy vẻ mặt không cam lòng của Niệm Băng khẽ cười nói:



"Ma pháp quyển trục của ngươi cũng nhiều a, hơn nữa lại còn có thể tạo ra phản ứng liên hoàn nữa. Đáng tiếc là cường độ không đủ. Lúc đó dù cho ta không chạy thì chừng đó cũng không thể gây thương tích cho ta. Đáng tiếc, những quyển trục đó tính ra cũng không tệ, dưới sự khống chế tinh thần lực của ngươi mà đã có thể đạt uy lực lớn như vậy. Lúc nãy nó cũng chỉ có thể nổ tung được một ngọn núi nhỏ cùng một mảnh rừng thôi. Thứ đó chế tạo chắc cũng không dễ, lúc này nhìn ngươi, một chút cũng không đau lòng thì phải."



"Thúi lắm, có ngươi mới không đau lòng thì có. Tất cả đều là bảo bối của ta!" Thấy bộ dạng của Bàn Tử như vậy, Niệm Băng như muốn khóc không ra nước mắt. Thực lực của đối phương mạnh hơn so với tưởng tượng của mình nhiều, không lẽ hắn thuộc cấp bậc vũ thánh? Không thể nào như vậy được. Dù cho thực lực của hắn có cường hãn thì một vũ thánh cũng không thể nào nhẹ nhàng hóa giải hai cái cửu giai ma pháp của mình! Cái tên mập này quả thật đáng sợ tới mức không thể tưởng tượng.



Bản Tử nhìn thấy bộ dạng của Niệm Băng liền đứng dậy đi tới nói:



"Tiểu tử, đừng có nghĩ nhiều làm gì! Lần này tỉ thí không biết có tính là ngươi thua hay không? Lúc đó ngươi hầu như không còn năng lực tái chiến nữa rồi."



Niệm Băng hừm lạnh nói:



"Thực lực của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, ta có khả năng thắng hay sao? Đấu khí của ngươi rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào mà sao rất nhiều ma pháp của ta cũng nổ không được ngươi?"



Bàn Tử cười nhẹ:



"Ta rất mập nhưng không phải là ta ngu. Ma pháp quyển trục của ngươi nếu như uy lực tập trung tại một chỗ thì đừng nói là ta, dù cho đám gia hỏa tự xưng là thần cũng không dám ngạnh kháng. Đáng tiếc, uy lực của ma pháp rất khó để tăng chồng lên. Dù cho ngươi có thể tăng chồng một hai cái thì cũng không thể đem tất cả chồng lên nhau. Ma pháp quyển trục khi ngươi tung ra thì một chút uy hiếp đối với ta cũng không có. Vì vậy ta cứ thế đưa ngươi chạy đi. Không lẽ ngươi vẫn chưa nghĩ ra sao? Nhiều ma páp quyển trục nổ như vậy thì thân thể của ngươi chịu thế nào nổi."



Niệm Băng bất giác trầm mặc. Đúng a! Nếu như vừa rồi mình còn ở đó thì chỉ sợ, chỉ sợ.... y ngẩng đầu nhìn Bàn Tử:




"Theo ý tứ của ngươi thì nhất định phải ăn do ta nấu à?"



Bàn Tử cười cười:



"Ngươi thấy thế nào?"



"Được thôi, ăn cũng được. Bất quá ta có một vài vấn đề ngươi phải trả lời cho ta biết"



Bàn Tử gật đầu nói:



"Cái này thì có thể. Sau này không biết lấy của ngươi bao nhiêu thời gian, trả lời vài câu cũng không là cái gì. Ngươi hỏi đi"



Niệm Băng gật đầu nói:



"Hồi nãy ngươi nói cái gì mà thần thần đó, vậy rốt cuộc ngươi đã khai mở được bao nhiêu khiếu huyệt?"



Bàn Tử sắc mặt cứng đờ nhưng rất nhanh trở lại bình thường:



"Phương pháp tu luyện của ta không giống người bình thường các ngươi. Vì vậy, thực lực của ta không hề liên quan gì tới khiếu huyệt cả. Vấn đề này như thế nào ta cũng không biết trả lời với ngươi sao. Bất quá, trừ thiên nhãn ra thì dựa theo thực lực các khiếu huyệt còn lại mà nói, năng lực của ta hiện tương đương với ngươi mở được khoảng hai khiếu huyệt"



"Huyệt thiên nhãn có cách biệt lớn so với các khiếu huyệt kia vậy sao? Không lẽ khiếu huyệt thật sự có liên quan tới thực lực?"



Niệm Băng trong lòng thật sự rất nghi hoặc. Dù sao cũng không có cách nào đánh lại đối phương, vì vậy việc đề thăng thực lực chính là biện pháp tốt nhất. Dù sao có Bàn Tử bên cạnh, hắn có thể mang đến rất nhiều lợi ích, sẽ có rất nhiều cái mình không cần suy nghĩ mà vẫn có thể đạt được. Chỉ cần hỏi nhiều một chút thì với một tên dễ nói như thế này, nếu như từ trên người hắn thu được tri thức thì đối với mình mà nói chính là một lợi ích rất to lớn. Dù sao tên gia hỏa này cũng là một tên bán thần mà.



Bàn Tử gật gật đầu nói:



"Cách biệt đương nhiên rất lớn. Thiên nhãn huyệt có thể gọi là linh huyệt trong thất khiếu huyệt. Nó không phải là đề thăng thực lực mà nó chính là tăng cao năng lực học tập và thích ứng. Sau này ngươi từ từ sẽ hiểu rõ, thiên nhãn huyệt đã mở, thân thể ngươi sẽ dần có sự thay đổi. Đương nhiên, muốn thu hoạch lớn thì ngươi phải gia tăng tu luyện. Chỉ có như vậy thì mới có thể phát huy tối đa tác dụng của thiên nhãn thôi."