Băng Hỏa Ma Trù
Chương 262 : Quang Minh long vương nan sản (Quang Minh long vương khó sinh) (thượng)
Ngày đăng: 16:31 18/04/20
Tạp La Địch Lý Tư mỉm cười, nói: "Tốt? Một chút cũng không tốt. Miêu Miêu nha đầu kia càng ngày càng bướng bỉnh. Vừa rồi còn muốn đi theo ta nữa, nàng thật sự quá ham chơi, ba ba nàng vì nàng mà không ngừng đau đầu! Bất quá, nha đầu kia thiên phú rất tốt, đám tiểu sủng vật của nàng đều đã tiến hóa tới nhị giai. Gần đây bị ba ba nàng giam lại, bắt buộc tu luyện ma pháp."
Niệm Băng bật cười nói: "Nàng còn nhỏ, tự nhiên ham chơi một chút, bất quá Miêu Miêu là một cô nương tốt, nàng rất thiện lương."
Tạp La Địch Lý Tư mỉm cười nói: "Thanh niên các ngươi càng ngày càng xuất sắc, xem ra, hi vọng của nhân loại sau này là ở các ngươi. Niệm Băng, ta nghe Hi Lạp Đức nói qua chuyện của các ngươi lần trước, hắn thật sự là quá lỗ mãng, hắn cũng là vì ái nữ mới bắt buộc phải như vậy, ngươi không nên so đo với hắn."
Niệm Băng mỉm cười, đấp: "Quá khứ thì để nó trôi qua đi. Ta với Hi Lạp Đức tiền bối đã nói rất rõ ràng rồi."
"Vậy thì tốt. Đợi chuyện nơi này kết thúc, có cơ hội thì ta sẽ mang ngươi tới chỗ bọn họ, ta nghĩ, Miêu Miêu gặp ngươi nhất định sẽ rất cao hứng."
Niệm Băng nhớ tới Phượng Nữ, nhớ tới cừu hận đè nặng lên vài mình, cười khổ đáp: "Đợi đến lúc đó rồi hãy nói."
Đúng lúc này, Bàn Tử đã khiêng con bò đã xử lý sạch sẽ trở về, không biết hắn dùng phương pháp gì, con bò cực kỳ sạch sẽ, ngay cả lông trên da cũng đã được cạo sạch.
Tạp La Địch Lý Tư bật cười nói: "Bàn Tử ngươi giỏi, chỉ có lúc ăn thì ngươi mới có thể nhanh như vậy."
Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên, "Trở về thật đúng lúc, thịt thơm quá!" Bàn Tử còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy tay trái chợt nóng lên, liền buông lỏng tay, một chân bò sau đã đổi chủ, thân ảnh quen thuộc của Gia Lạp Mạn Địch Tư xuất hiện bên cạnh hắn, hai người đồng thời dùng sức xé, nhất thời chia làm hai nửa. Trong lúc tranh đoạt thịt bò, ngoại trừ Tạp Ngạo Địch Lý Tư đáng thương ra, bốn long vương còn lại đều phóng xuất quang mang thuộc hệ của mình, Niệm Băng mặc dù không rõ đó là ma pháp hay là đấu khí, nhưng lại cảm giác được rõ ràng mức độ cường hãn trong đó.
Tạp Ngạo Địch Lý Tư vẻ mặt khổ sáp nhìn mấy kẻ khác, "Ta ***, các ngươi cũng quá tham lam, để lại cho ta miếng nhỏ như vậy."
Bàn Tử cười hắc hắc, đáp: "Ai bảo ngươi lúc bình thường không chịu nỗ lực, đây là thực lực chênh lệch!" Kẻ đắc ý nhất chính là hắn, mặc dù cuối cùng bị Gia Lạp Mạn Địch Tư đoạt đi không ít, nhưng hắn dù sao cũng ở gần thủy lầu tất dễ được nguyệt, thu được một cái chân bò sau còn mang theo không ít thịt, hiển nhiên nhiều nhất. Lập tức bắt đầu ngồm ngoàm ăn.
Niệm Băng nhìn năm long vương tranh đoạt thực vật, trong lòng không nhịn được nhớ tới lúc đi theo Tra Cực học nghệ, mình chỉ cần ăn một lần nhiều một chút, Tra Cực sẽ nói giống một con ngạ lang (ND: sói đói), với tình hình ở đây, ngạ lang thì có là gì, đây chính là ngạ long, nhưng lại có năm con, mặc dù không biết bụng họ lớn bao nhiêu, nhưng chắc từng người bọn họ đều có thực lực ăn hết cả một con bò ấy chứ.
Đúng lúc này, một thanh âm âm trầm từ huyệt động truyền ra, "Cho ta một chút thịt bò, Địch Mạn Đặc Đế rất suy yếu, cần bổ sung dinh dưỡng. Cảm tạ!" Theo thanh âm, xuất hiện một thân ảnh cao lớn từ trong huyệt động đi ra, cùng xuất hiện, là một luồng khí tức băng lãnh, đó cũng không phải hàn lãnh, mà là âm lãnh phát ra từ trong xương cốt. Nhìn trước mặt nam tử mang khí tức tà dị, không cần hỏi Niệm Băng cũng biết, hắn chính là Hắc Ám long vương trong thất long vương, không khỏi tò mò nhìn nhìn.
Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa muốn ăn, chợt nghe Hắc Ám long vương nói vậy, Tạp Ngạo Địch Lý Tư một bên vẫn không bỏ được mao bệnh cũ, cười hắc hắc, nói: "Ta lần đầu tiên nghe được Tạp Tiệp Áo Tây Tư nói cảm tạ, ta không phải nghe lầm chứ. Vừa rồi ta cướp được ít nhất, ngươi nhất định phải thương ta. Hắc hắc hắc hắc. Địch Mạn Đặc Đế rốt cuộc thì lúc nào sinh?"
Tạp Tiệp Áo Tây Tư ánh mắt lạnh lẽo, "Ít nói nhảm đi, chọc giận ta, ngay cả thịt ngươi ta cũng ăn." Thần sắc hắn mặc dù có chút âm lãnh, thế nhưng lại khó có thể che dấu được vẻ mệt mỏi, vì Địch Mạn Đặc Đế sinh con, hắn có thể bất kể mọi chuyện. Long sinh con cần phải mang thai hơn một nghìn năm, mà quá trình sinh cuối cùng lại rất nguy hiểm, vẫn cần thủ hộ mới được. Hắn rất yêu thương Địch Mạn Đặc Đế, nghìn năm tới nay, vì hài tử của bọn họ, Tạp Tiệp Áo Tây Tư vô thì vô khắc đều canh giữ bên người nàng. Chỉ sợ ái thê có chuyện gì xảy ra.
Thân ảnh chợt lóe, Gia Lạp Mạn Địch Tư đi tới trước người Tạp Tiệp Áo Tây Tư, đưa đùi bò trong tay cho hắn, "Lấy phần của ta cho nàng, yên tâm, ta còn chưa cắn miếng nào cả."