Băng Hỏa Ma Trù

Chương 330 : Công thành - Biến Thiên hành động (Hạ)

Ngày đăng: 16:33 18/04/20


" Ca ca, muội có chút nhớ ba ba, mụ mụ rồi!! Bọn họ cũng thật là, thản nhiên không thèm đi tìm Miêu Miêu nữa. Ôi!!"



Miêu Miêu cúi đầu xuống, nhìn Niệm Băng vừa mới tỉnh táo lại sau quá trình luyện công.



Niệm Băng mỉm cười nói:



" Nha đầu ngốc này!! Hi thúc thúc làm sao mà biết muội ở nơi nào!!! Ông ấy cho dù có muốn tìm cũng chẵng thể tìm thấy muội được đâu."



Miêu Miêu lắc lắc đầu:



" Không phải thế đâu. Bạch nhân tộc bọn muội chỉ cần có quan hệ huyết thống trong đó, đều có thể cảm giác được đối phương đang ẩn náu ở địa phương nào. Với tinh thần lực của ba ba, cho dù chúng ta có ở cách xa hàng ngàn dặm, người cũng có thể tìm ra được vị trí của muội."



Ngày đó sau khi Miêu Miêu tỉnh lại, phát hiện bản thân đã mạc danh kì diệu về trở lại căn phòng của mình, cả mặt đất cũng không hề có dấu vết đã từng bị xới tung lên. Thật sự không rõ tại sao lại như thế.



Nhớ lại cảnh tượng máu tươi tung toé mà khiến nàng không ngớt sợ hại, cho nên cũng không hề đem chuyện ngày đó kể lại cho Niệm Băng, chỉ nhờ Niệm Băng một lần nữa giải trừ sự không chế của Ám Ảnh khôi lỗi, thả Đại Ám Ma Thử ra để mẹ con chúng được đoàn viên với nhau.



Đáng tiếc là Đại Ám Ma Thử đã bị Ám Ảnh khôi lỗi phong ấn rất mạnh, còn Điềm Điềm cùng với Miêu Miêu cũng có khế ước chủ tớ, nên không thể để cho mẩu tử chúng nó có thể chính thức ở cùng một chỗ.



Niệm Băng mỉm cười nói:



" Không phải như thế đó chứ? Hi thúc thúc thương yêu muội còn không kịp, sao lại không cần muội nữa?"



Hay là thế này nhé, Miêu Miêu, ngày mai ca ca sẽ phái người đưa muội về nhà được không?"



Nếu đổi lại trước kia, Miêu Miêu sớm đã nghĩ ra đủ loại biện pháp khác nhau để tìm cách từ chối, nhưng lúc này đây nàng lại nhẹ nhàng gật gật đầu.



Đây là lần đầu tiên nàng rời nhà lâu đến vậy, đi ra ngoài chơi đùa thưởng ngoạn cũng đã đủ rồi, nổi nhớ mong đối với phụ mẫu lại trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến nàng chỉ hận không thể ngay lúc này trở về bên cạnh bọn họ.



" Ca ca, huynh không đưa tiễn Miêu Miêu sao? Đến khi về nhà rồi Miêu Miêu sẽ rất nhớ những món ăn ngon do huynh nấu đó."



Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt kia của Miêu Miêu, mỉm cười nói:



" Không phải ca ca không muốn đưa muội trở về, thật sự đó là bởi ca ca còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Không thể đưa tiễn muội được. Miêu Miêu thông minh như thế, sau này nếu có cơ hội, nhất định ca ca sẽ xem nơi ở của muội, được không nào?"



Miêu Miêu gật gật đầu, nói:



" Như thế thì tốt lắm!! Ai da!! Ca ca nếu Miêu Miêu đi rồi, nói không chừng Băng Vân tỷ tỷ có thể phái người tới bắt huynh đó? Tỷ ấy đã đáp ứng với Miêu Miêu, chỉ cần Miêu Miêu còn ở bên huynh sẽ không bắt huynh đi. Hay là muội nên ở lại cạnh ca ca vậy!!"



Niệm Băng lắc lắc đầu:



" Yên tâm đi, Băng Vân tỷ tỷ của muội còn chưa có cái năng lực để bắt nổi ca ca đâu."



"Ca ca có khi còn bắt cóc nàng ta đi ấy chứ!!"



Miêu Miêu nghi hoặc hỏi:



" Niệm Băng ca ca, huynh cùng Băng Vân tỷ tỷ trong đó rốt cục là thế nào vậy hả?? Huynh có thể không làm thương tổn Băng Vân tỷ tỷ có được không, tỷ ấy là một người rất tốt đó!!



Ôi!! Mặc dù tỷ tỷ mặt ngoài lạnh như băng nhưng Miêu Miêu có thể cảm giác được tỷ ấy chính là người tốt."



Giọng nói Miêu Miêu thật thành khẩn, đôi mắt to bên trong toát ra vẻ cầu xin.



Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói:



" Chuyện của bọn ta, muội không thể hiểu được đâu, ca ca sẽ tận lực không làm tổn thương đến nàng ấy."



Miêu Miêu mặc dù đã là tiểu cô nương mười sáu tuổi, nhưng từ nhỏ đã sống ở trong Bạch nhân tộc nên nàng rất thuần khiết, chẳng khác gì môt tờ giấy trắng, Niệm Băng không hy vọng những tạp chất của đời sẽ làm hen ố tờ giấy trắng này. Cho nên mặc dù Miêu Miêu có hỏi qua hắn mấy lần về chuyện của hắn với Băng Vân, nhưng hắn cũng chưa một lần hé lộ ra.




Niệm Băng liếc liếc mắt đi đến bên cạnh Băng Vân, khẽ nói:



" Đúng vậy!! Ta còn có rất nhiều việc muốn làm "



Yến Phong cũng nhìn Băng Vân khẽ liếc măt nói:



" Niệm Băng, nếu ngươi nguyện ý ở chỗ này, chỉ cần có ta, mọi chuyện đều có thể thu xếp."



Niệm Băng tự nhiên hiểu được trong lời nói của hắn muốn biểu đạt với mình cái gì, chỉ lắc lắc đầu nói:



" Không cần như thế đâu, chuyện của bản thân ta thì chỉ có thể mình ta giải quyết được thôi. Bệ Hạ, ngươi phải bảo trọng, có Tuyết Phách Nguyên soái giúp ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định có đủ khả năng để làm một đế vương tốt."



Yến Phong đang ngồi trên ghế liền đứng thẳng dậy, đi đến trước người Niệm Băng, lấy tay nắm chặt vai hắn:



" Bất luận thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là huynh đệ, không có ngươi thì cũng không có ta như hôm nay, chỉ cần có thể giúp được ngươi, dù có phải lật cả đất nước lên ta cũng sẽ không do dự."



Niệm Băng mỉm cười nói:



" Đúng vậy!!! Chúng ta là huynh đệ, phải tương trợ lẫn nhau, nếu lúc cần ta nhất định sẽ mở miệng cầu cứu. Hãy đối xữ thật tốt với Tuyết Ngọc nhé. Nói gì thì nói, ta so với nàng ấy vẫn còn thua xa lắm, nàng mới chính là người đã giúp đỡ cho ngươi nhiều nhất đó."



Mặc dù chuyện lần này đối với Yến Phong thật sự rất được lợi, nhưng trong một chừng mực nhất định thì quá nữa là Niệm Băng đã lợi dụng Yến Phong, nên trong lòng ít nhiều có mấy phần áy náy



Niệm Băng ly khai khỏi hoàng cung, Băng Vân đã đi theo sát hắn cùng rời đi, Yến Phong đối với Niệm Băng tin tưởng cả mười phần, cũng không hề ngăn trở bọn họ.



Ra khỏi hoàng cung, Băng Vân đột nhiên đi nhanh hơn, đứng chắn trước người Niệm Băng. Niệm Băng mỉm cười nhìn nàng, nói:



" Thế nào đây!!!Băng Vân tiểu thử tìm ta có việc gì vậy."



Băng Vân lạnh lùng nhìn Niệm Băng:



" Ngươi nói chuyện ngươi muốn làm, chính là việc trợ giúp cho bước Yến Phong lên ngôi vị hoàng đế đó sao?"



Niệm Băng bật cười:



" Ta chỉ là một ma pháp sư bình thường, sao lại có thực lực to lớn như vậy mà trợ giúp cho hắn cơ chứ."



Băng Vân cười lạnh:



" Trước lúc ngươi tới Băng Nguyệt thành này, Yến Phong chỉ là một tên vương tử lạc loài, nhưng từ sau khi người đến, vận mệnh hắn cũng tiện theo đó mà bắt đầu phát sinh chuyển biến. Nhìn cái thái độ của hắn đối đãi với ngươi có thể thấy rõ, lần này hắn có thể ngồi lên ngai hoàng đế, cùng với ngươi tuyệt đối có quan hệ rất lớn.



Chúng ta từng cẩn thận điều tra hiện trường. Đại hoàng tử Yến Cực đã chết, nhưng thủ hạ của hắn cũng không lẽ chỉ có mười mấy người thôi sao. Bằng từng đó người căn bản không có khả năng xông vào tẩm cung, lại còn giết nhiều cao thủ của hoàng gia thủ hộ quân đoàn. Thêm nữa cái thông đạo rất lớn ở dưới đất kia cũng không giống như do sức người tạo nên."



Niệm Băng lạnh nhạt nói:



" Băng Vân tiểu thư à! Một nữ hài tử rất thông minh cũng không hẵn đã khiến người khác thích thú đâu."



Băng Vân lạnh lùng đáp:



" Sự tình của Băng Nguyệt đế quốc ta không có tâm tình mà xen vào, nhưng chuyện của ngươi cũng đã xong xuôi rồi, ta nghĩ, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi thôi."



Niệm Băng nở một nụ cười, từ trên xuống dưới dò xét trước mặt Băng Vân. Băng Vân vẫn mặc trang phục bình thường như trước kia, nhưng khí chất thánh khiết cao quý đã tựa hồ không còn băng lạnh như trước nữa. Nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ đằng sau lớp khăn che mặt của nàng, Niệm Băng trong mặt hiện lên một đạo lãnh quang:



" Lời hứa ư? Ta trước đây đã nói chuyện sẽ đáp ứng với nàng là muốn đi Băng Thần tháp sao?



Cũng được, coi như là ta đã đáp ứng đi vậy, nhưng ta cũng không hề nói cụ thể đó là khi nào phải không?"