Băng Hỏa Ma Trù
Chương 344 : Phục sinh Cương thi Vương Niệm Băng (thượng)
Ngày đăng: 16:33 18/04/20
Trong đôi mắt màu đỏ sậm đục ngầu của Niệm Băng phóng ra nhiều tia sáng, thân thể hắn rung động mãnh liệt một lúc, dần dần khôi phục sự yên ổn. Trong đôi mắt màu đỏ sậm đã có thêm vài phần sắc khí. Đối với hắn mà nói, từ lúc tiến nhập tử vong đến khi tỉnh lại, chỉ là qua một cái nháy mắt ngắn ngủi mà thôi. Nhìn Hắc Ám Long Vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư trước mặt, hắn không khỏi có chút kinh ngạc nói: "Ta đúng là chưa chết sao?".
Thi triển Cương thi thụât đối với Tạp Tiệp Áo Tây Tư mà nói cũng không phải gánh nặng gì, dù sao lão cũng là Hắc Ám Long Vương cường đại nhất trong bảy vị Long Vương. Nhưng mà Cương thi thụât thi triển có hai loại tình huống, thường gặp chính là thi thuật giả (người thi triển pháp thụât) hoàn toàn khống chế cương thi, khiến cho nó để mình sử dụng, loại phương pháp này là tương đối bình thường trong Cương thi thuật. Một loại khác là trực tiếp khôi phục linh hồn của bản thể cương thi, kể cả trí nhớ. Loại tình huống này mặc dù Hắc Ám năng lượng hao phí giống nhau, nhưng phải hao phí tinh thần lực hơn năm lần. Tạp Tiệp Áo Tây Tư lựa chọn dĩ nhiên là loại thứ hai, cho nên lão mới có thể gọi Niệm Băng là Cương Thi Vương. Hiện tại, sau khi thi triển toàn bộ ma pháp này,sắc mặt lão có vẻ hơi tái nhợt, hiển nhiên là kết quả của hao phí tinh thần lực quá độ. Lão than nhẹ một tiếng, hướng Niệm Băng nói: "Mặc dù ngươi còn chưa chết, nhưng cũng không sai biệt nhiều lắm."
Niệm Băng sửng sốt một chút, giờ mới phát hiện thay đổi của chính mình. Hắn cảm giác rõ ràng thân thể tràn ngập sức mạnh, so với trước kia sức mạnh càng cường đại. Nhưng mà linh hồn lực của Áo Tư Tạp tựa hồ đã biến mất, mà chính mình cũng lại không có một tia sinh mệnh khí tức. Toàn bộ cơ năng của thân thể hoàn toàn đình chỉ, trái tim không hề đập, hoàn toàn hãm vào đình trệ. Tử vong khí tức mãnh liệt khiến cho trong lòng hắn tràn ngập khí tức tà ác. Nếu không phải tinh thần lực khổng lồ vẫn còn, chỉ sợ hắn đã nhịn không được đã phải đi giết chóc. Thứ duy nhất khiến cho Niệm Băng cảm thấy còn tốt, chính là cái hình người mà tinh thần lực ngưng kết thành trong Thiên Nhãn huyệt còn tồn tại. Chỉ có điều hiện tại nó đã trở thành bảy sắc, tản ra ánh sáng màu nhàn nhạt, khiến cho tinh thần lực của mình tựa hồ trở nên càng cường đại so với trước kia.
"Ta, ta đây là làm sao vậy?" Niệm Băng nói có chút mờ mịt.
Gia Lạp Mạn Địch Tư tức giận nói: "Còn hỏi làm sao vậy! Vì sao ngươi tới đây, lại còn sử dụng sinh mệnh nguyền rủa? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng như vậy sẽ khiến cho ngươi có hậu quả thành ra cái dạng gì hay sao? ".
Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: "Đại ca, ta cũng không muốn làm như vậy. Nhưng tình huống lúc ấy ta căn bản không được lựa chọn, nếu không sử dụng Quang Minh hệ Thần Hàng thụât, có lẽ Băng Vân đã xong rồi. A, Băng Vân? Còn Phượng Nữ và mẹ nuôi ta nữa? Bọn họ thế nào rồi?".
Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Các nàng đều rất tốt. Niệm Băng, mau mau bái kiến tộc trưởng Long Thần đại nhân của Long tộc chúng ta đi." Nói xong, hắn đưa cho Niệm Băng một ánh mắt ra hiệu.
Lúc này Niệm Băng mới nhìn tới bên kia, có một đoàn kim hồng sắc hào quang tràn ngập khí tức uy nghiêm. Hắn vội vàng cung kính bái lạy: "Niệm Băng ra mắt Long Thần đại nhân, nhất định là Ngài đã cứu ta."
Một đoàn năng lượng nhu hòa nâng thân thể Niệm Băng lên: "Ngươi không cần cám ơn ta. Gia Lạp Mạn Địch Tư nói không sai, ngươi quả thực đã rất hồ đồ. Ngươi bây giờ cũng không thể nói là thành công hồi phục, mà chỉ là trong Cương thi thụât của Tạp Tiệp Áo Tây Tư khôi phục ý thức mà thôi. Nhưng mà bây giờ ngươi đã không phải là nhân loại nữa, nếu không thể một lần nữa khôi phục sinh mệnh lực, vậy ngươi vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một cương thi."
Niệm Băng nhìn tay của mình, cảm thụ tử vong khí tức nồng đậm, cười khổ nói: "Nhưng ta hiện tại hình dáng thế này, còn cho các nàng hạnh phúc sao?".
Long Linh trong mắt lộ ra quang mang nhu hòa, nói: "Hạnh phúc là một loại cảm giác, cách thức của mỗi một người đối với hạnh phúc đều bất đồng. Đối với ta mà nói, chỉ cần chàng có thể ở bên cạnh ta, đó chính là hạnh phúc."
Tam nữ liếc nhau, trong lòng không còn gì ngăn cách nữa, sáu ánh mắt cơ hồ giống nhau dừng ở trên người Niệm Băng. Niệm Băng ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, toàn thân tử khí khuấy động. Mặt đất dưới tác động của tử vong khí tức, lấy hắn làm trung tâm hướng chung quanh nứt ra. "Được…được, vì hạnh phúc của các nàng, bất luận có gian nan cỡ nào, ta đều nhất định sẽ khôi phục lại Niệm Băng lúc đầu. Chờ ta, ta sẽ trở về." Nói xong, hắn không tiếp tục dừng lại mà hai chân điểm xuống đất, như tia chớp trở lại trong huyệt động.
Bọn Phượng Nữ ba người vừa muốn đuổi theo Niệm Băng, lại bị Gia Lạp Mạn Địch Tư cùng đi theo Niệm Băng cản lại: "Để hắn đi đi, hắn muốn chân chính phục sinh thì phải đến một địa phương khác. Vì tương lai của các ngươi, bây giờ chỉ có chờ đợi. Có lẽ thời gian sẽ rất dài, nhưng Niệm Băng đã hướng các ngươi đưa ra hứa hẹn, thì hãy tin tưởng hắn."
Chờ đợi là thống khổ, nhưng mà bọn Phượng Nữ ba người lại không chút do dự gật đầu. Các nàng thậm chí không hỏi thời gian chờ đợi này lâu bao nhiêu, lúc này trong lòng các nàng chỉ có lời hứa hẹn của Niệm Băng.
Gia Lạp Mạn Địch Tư mỉm cừơi, nói: "Niệm Băng tựa như một con gián. Chỉ cần ý chí hắn còn tồn tại, kỳ tích bất cứ lúc nào đều có thể phát sinh. Các ngươi đã muốn chờ hắn, thì trước hết ở chỗ này đi. Thiên Nhãn huyệt của các ngươi vừa mới khai thông, còn cần tu luyện thời gian dài để tăng cường tu vi bản thân, có lẽ tu luyện là phương pháp tốt nhất khiến cho thời gian trở nên ngắn đi "" ".
Lam Thần gật đầu, nói: "Chúng ta nhân tiện lưu lại ở chỗ này chờ hắn. Tỷ tỷ, ta nghĩ chúng ta nên thay thế Niệm Băng làm chút gì."
Phượng Nữ mặc dù cùng Lam Thần vừa mới nhận nhau, nhưng lập tức liền hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng: "Thần Thần, muội có thể gặp mặt được phải không? Bà ta dù sao cũng là sư phó của ngươi."