Băng Hỏa Ma Trù
Chương 348 : Thần chi đại lục (Thượng)
Ngày đăng: 16:33 18/04/20
Sự trùng kích điên cuồng tại giờ khắc này bắt đầu. Không hề là sự trùng kích của không gian năng lượng, mà là tới từ bảy quầng sáng của Niệm Băng liên tục phát ra ngoài. Sau khi bảy loại ma pháp nguyên tố cùng tinh thần lực dung hợp, thông qua Thiên Nhãn huỵêt, điên cuồng tuôn trở lại trong cơ thể, theo kinh mạch đi khắp ngõ ngách cơ thể Niệm Băng, rồi hoàn toàn thu hồi về trong Thiên Nhãn huỵêt. Quầng sáng từng vòng hướng tới một điểm tại trung ương Thiên Nhãn huỵêt ngưng tụ.
Niệm Băng khôi phục sự tỉnh táo. Hắn không biết đã xảy ra cái gì, nhưng biết rõ là tinh thần lực mình mặc dù đã tan vỡ, nhưng mà chúng nó không biến mất, cùng ma pháp lực của mình đồng thời về bên trong Thiên Nhãn huyệt.
Quang mang chợt lóe, Niệm Băng chỉ cảm thấy toàn thân vừa tùy tiện đã xuất hiện trong cái thế giới kia. Chung quanh một mảng tối đen, tiếng sấm ầm ầm chấn động lỗ tai, cuồng phong thổi tới, giống như dao nhỏ kích lên thân thể hắn. Chỉ là phong viễn (cơn gió từ xa) đột nhiên xuất hiện này không như áp bách cường liệt của không gian truyện tống ma pháp. Niệm Băng chỉ vẻn vẹn bằng nhục thể cũng có thể dễ dàng ngăn cản. Trong không khí cò vài phần lạnh như băng, Niệm Băng lúc này không có dành tinh lực quan sát xung quanh. Hắn đặt mông ngồi dưới đất, sắp đặt tư thế bắt đầu minh tưởng. Tinh thần hoàn toàn tập trung tại Thiên nhãn huyệt của mi tâm, cảm thụ được hào quang bảy màu tràn ngập trong đó.
Bên trong Thiên nhãn huỵêt mênh mông đã hoàn toàn biến thành bảy màu sắc rực rỡ. Bảy loại quầng sáng phân biệt tụ hợp phương vị bất đồng, đồng thời hướng một điểm trung ương Thiên nhãn huỵêt đập mạnh vào. Niệm Băng nghe được được bảy âm thanh rõ ràng. Quang mang bảy màu lấp lánh, bảy thanh thần đao của hắn tự động từ trong không gian chi giới chui ra, cắm ở trên mặt đất xung quanh thân thể hắn. Quầng sáng bảy mầu tạo thành một màn hào quang màu sắc rực rỡ đem Niệm Băng quây lại bên trong, không ngừng kích thích đến cơ thể hắn. Bảy khối bảo thạch tán phát ra hào quang chói mắt, bảy loại ma pháp nguyên tố không ngừng tẩy lễ Thiên nhãn huỵêt. Mỗi một lần đánh sâu vào, đều khiến cho bảy loại năng lượng của Thiên nhãn huyệt càng thêm khổng lồ.
Thân ảnh màu kim hồng sáng lên, một trung niên nhìn qua hơn năm mươi tuổi xuất hiện tại bên cạnh Niệm Băng, mái tóc dài màu lửa đỏ bù xù sau lưng, vẻ mặt cổ phác mà cương nghị có vài phân mỏi mệt. Nhưng giữa hai mắt tinh quang bắn ra tia điện, xung quanh thân thể tản ra một tầng năng lượng vô hình, mặc cho bạo phong thổi cũng vô pháp tiến vào trong vòng ba thước của thân thể hắn. Lúc này, ánh mắt của hắn hoàn toàn dừng ở trên người Niệm Băng, ý niệm từ ngoài hướng vào trong, cảm thụ biến hóa lúc này của Niệm Băng.
Trong giây lát, thần sắc của trung niên có sự kinh ngạc, lẩm bẩm tự nói: "Phá rồi sau đó lập, hay cho một cái phá rồi lập! Không nghĩ tới hắn tự nhiên có thể sinh ra tình huống quái dị như thế. Xem ra Thiên nhãn huỵêt cuối cùng nhất định có thể mang đến cho ta thật lớn kinh hỉ. Niệm Băng à Niệm Băng, ngươi rốt cuộc đã đạt cảnh giới cường giả, làm một hảo Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp sư."
Không biết qua bao lâu thời gian, Niệm Băng chậm rãi từ trạng thái nhập định tỉnh táo lại. Thân thể cũng không có cảm giác gì, tử khí trầm lắng như trước vậy. Thế giới tinh thần của hắn lại đã phát sinh ra biến hóa hoàn toàn trịêt để. Thiên Nhãn huỵêt lúc này tựa như thiên không, khắp nơi tràn ra một khối tinh thần óng ánh, trong đó bảy khối chủ tinh (ngôi sao lớn) lớn nhất, màu sắc của chúng phân biệt đại biểu cho một hệ ma pháp. Ở xung quanh chúng còn tán phát một đám quang điểm giống nhau, giống như xoáy nước xung quanh bảy khối chủ tinh chậm rãi xoay tròn. Trong đó hồng, lam hai cái tinh đoàn quấn lẫn nhau xoay tròn. Hai khối chủ tinh này cũng là lớn nhất, còn năm tinh đoàn còn lại thì bao xung quanh hai cái tinh đoàn quấn quanh ở giữa xoay tròn.
Niệm Băng cười khổ nói: "Thật sự là một thế giới giống như địa ngục a! Chỉ sợ cho dù tính mạng lực của ta còn chưa mất đi, muốn ở trên phiến đại lục này sinh tồn cũng phi thường khó khăn rồi".
Long Thần nói: "Quả thật như thế, Thần Di đại chiến mặc dù khiến cho Di Thất quốc hoàn toàn biến mất. Nhưng mà Thần Chi đại lục cũng gặp sự tiến công của hủy dịêt tính chất, Thần nhân nơi này chỉ có thể vì sinh tồn mà đấu tranh."
Long Thần phi hành tốc độ cực nhanh, cảnh vật dưới chân trôi qua như hư ảo. Trong nháy mắt, Niệm Băng đã thấy phương xa xuất hiện một tầng bạch quang nhàn nhạt, giống như mây mù thông thường, ngăn trở đường đi. Giống như một bức tường vân vụ thật cao, Niệm Băng có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này. Chính lúc hắn đang muốn hướng Long Thần hỏi, tốc độ của Long Thần đã chậm lại, bồng bềnh hạ xuống, dừng lại trên một khối sơn nham (núi đá nham thạch).
Niệm Băng vừa định đặt câu hỏi, Thiên Nhãn huỵêt trong tinh thần đột nhiên dao động. Hắn vô ý thức hướng phía trước nhảy lên, một đạo thân ảnh màu xanh từ chỗ hắn lúc trước ở lóe một cái mà vượt qua. Trong nháy mắt, Niệm Băng bằng vào Thiên Nhãn huỵêt thấy rõ đó là một con thú dài ước chừng ba thước, hình dạng giống như thằn lằn. Toàn thân đều bao trùm lân phiến màu xanh biếc, thân nhỏ gầy nhưng tốc độ cực nhanh, đầu của nó cơ hồ chiếm một phần hai kích thước thân thể. Nó vừa lóe lên cũng đã vượt đến một bên hắn. Trong một đôi mắt to màu đen của nó bắn ra sắc tham lam, nhìn chăm chú Niệm Băng và Long Thần.
Long Thần tựa hồ giống như không có cảm giác sự tồn tại của sinh vật kia. Lão toàn thân tỏa ra kim hồng sắc quang mang, hai mắt nhìn thẳng phía trước mắt tầng bạch vụ ánh sáng không thể qua kia.
Thanh lục sắc thằn lằn kia vừa lao vào giữa, cơ hồ không có chút nào ngừng lại, tứ chi to khỏe dùng sức, giống như mũi tên hướng Niệm Băng phóng tới. Hiển nhiên nó không dám hướng ngừơi trên thân tản ra kim hồng sắc quang mang là Long Thần mà công kích. Niệm Băng lúc này đây không hề né tránh, hắn nâng tay phải của mình lên, tinh thần lực phát ra, hình thành một cái lưới lớn vô hình mở ra bao phủ lấy xung quanh trong không gian ba trượng. Quỹ tích lao tới của con thằn lằn bị hắn nắm chắc dễ dàng.