Băng Hỏa Ma Trù

Chương 394 : Trí nữ trao tâm và sự uy hiếp của thập tam giai (Thượng)

Ngày đăng: 16:34 18/04/20


Lạc Nhu đột nhiên nở nụ cười, tiến lên một bước, tới khi còn cách Niệm Băng chỉ một thước mới ngừng lại, Niệm Băng có thể ngửi được mùi thơm xử nữ từ người nàng tỏa ra, gương mặt anh tuấn ửng đỏ, muốn lùi về phía sau, nhưng phía sau hắn đã vách tường rồi. Lạc Nhu nói: "Niệm Băng, kỳ thật ngươi không rõ. Đầu tiên, ta cũng không phải người của Áo Lan đế quốc, ta sở dĩ lại đi bang trợ Áo Lan đế quốc, là bởi vì cho ta muốn báo đáp ân cứu trợ của Ngọc a di một nhà, cũng là vì để trí tuệ của ta có đất dụng võ. Thế cục của Áo Lan đế quốc cùng với các quốc gia khác tương đối giống nhau, ta chỉ là một kẻ thích chơi cờ, thế nhưng, ta cũng có thể tùy thời mà bỏ qua mọi thứ này. Đối với ta mà nói, những thứ này cũng không phải tuyệt đối trọng yếu. Tiếp theo, mặc dù chúng ta chỉ gặp mặt hai lần, nhưng ngươi lại giúp ta một chuyện lớn như vậy. Áo Lan đế quốc tương lai như thế nào, cũng không có quan hệ quá lớn tới ta, ta nợ ân tình của ngươi, ta nhất định sẽ trả. Ngươi căn bản không cần nói ra lý do gì, nếu ngươi tới tìm ta, nói ra yêu cầu như vậy, ta cũng sẽ vẫn đáp ứng, dù là chỉ vì ta thiếu nợ ngươi. Cho nên, ngươi không cần nói thêm gì nữa, ta đáp ứng điều kiện này của ngươi. Áo Lan quốc vương rất tín nhiệm ta, xếp đặt vài người thì có đáng gì? Áo Lan đế quốc còn thiếu chính là nhân tài. Bất quá, ta hiện tại muốn nghe xem, ngươi dựa vào cái gì để có thể nắm được quân tình của Hoa Dung đế quốc để nói cho ta biết, ta cũng muốn biết, sau lưng ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thế lực."



Nhìn Lạc Nhu, nghe lời nàng nói, Niệm Băng thấy ấm áp trong lòng, hắn không nghĩ tới Lạc Nhu lại coi trọng mình như vậy, đổ ước năm đó với Lạc Nhu ở Băng Tuyết thành phảng phất còn đang ở trước mắt. "Nhu nhi, ta nghĩ, ta chỉ cần nói năm chữ, cũng là đủ rồi."



"Năm chữ?" Lạc Nhu tò mò.



Niệm Băng nói rõ từng chữ: "Huyết –Sư –Giáo – Giáo – Chủ."



"Cái gì?" Lạc Nhu thất thanh kinh hô, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, giật mình nhìn Niệm Băng, che miệng, vẻ mặt không dám tin.



Niệm Băng bật cười nói: "Có thể khiến trí nữ Lạc Nhu tiểu thư kinh ngạc như thế, quả là vinh hạnh của ta rồi."



Lạc Nhu ngơ ngác nhìn Niệm Băng, Huyết Sư giáo này nàng đương nhiên biết. Là tể tướng của Áo Lan đế quốc, nàng từng vô số lần phân tích tình thế của đại lục, Huyết Sư giáo này nàng nghe qua không chỉ một lần, nàng từng phái người tìm hiểu, nhưng lại chẳng thu được tin tức gì hữu dụng. Nhưng sự khổng lồ và thần bí của Huyết Sư giáo lại khiến nàng cực kỳ rung động. Địa hạ tổ chức này có quy mô to lớn. Hành động chu mật, giáo chúng trung thành, đều khiến nàng khâm phục không thôi. Mặc dù nàng không biết Huyết Sư giáo này cụ thể có quy mô lớn thế nào, nhưng luôn cảm giác được chỗ đáng sợ của tổ chức này.



"Ngươi nói, ngươi là Huyết Sư giáo giáo chủ?" Thanh âm của Lạc Nhu có thêm vài phần mê muội.



Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Không sai, ta ở vị trí giáo chủ cũng đã hai năm rồi."



Lạc Nhu thở sâu, ánh mắt trở lại vẻ trong sáng, "Dung gia thật lợi hại, Dung Thân Vương thật là lợi hại! Niệm Băng, ngươi thẳng thắn nói cho ta biết, ngươi có phải là người do Dung gia chuyên môn bồi dưỡng?"



Niệm Băng biết, với sự thông tuệ của Lạc Nhu, tất nhiên đã đoán được rất nhiều chuyện, lắc đầu, nói: "Không, ta quả thực không phải do Dung gia bồi dưỡng ra, năm đó, ta theo phụ thân ly khai Dung gia, mãi cho đến Tân Duệ ma pháp sư đại tái lần trước, ta mới quay lại. Gia gia rất coi trọng ta, chẳng những thu nhận ta trở lại Dung gia, còn đem Huyết Sư giáo giao cho ta. Ngươi có thể yên tâm, sự tồn tại của Huyết Sư giáo, các thành viên khác trong Dung gia cũng không biết, bí mật này chỉ có Dung gia gia chủ mới có thể biết được, mà Huyết Sư giáo cũng không chịu sự quản chế của Dung gia. Cho nên, ngươi hẳn là hiểu ý của ta. Huyết Sư giáo hiện tại là tổ chức do ta toàn quyền làm chủ, mạng lưới tình báo của Huyết Sư giáo bao trùm cả đại lục, việc ta làm hiện tại, đều là vì tương lai của Dung gia. Với sự thông tuệ của ngươi, đương nhiên sẽ sẽ hiểu ý tứ của ta."
Lam Thần liếc nhìn Long Linh, có mẫu thân ở đây đương nhiên không thể nói thật, tức giận đáp: "Hắn hả! Còn có lời gì hay. Là khi dễ ta."



Phượng Nữ nhìn muội muội, khẽ cười: "Có phải không vậy? Được rồi, tối nay chúng ta chờ hắn về, phải trừng phạt hắn một chút."



Lạc Nhu nhìn không khí thân thiết giữa tam nữ và Niệm Băng, trong lòng không khỏi buồn bã, nhưng nàng không hề biểu hiện ra ngoài, mỉm cười nói: "Được rồi, mọi người cũng ăn no rồi, chúng ta đi ra ngoài dạo quanh đi, ta là lần đầu tiên đến Đô Thiên thành này."



Niệm Băng và Tích Lỗ ra khỏi chúc điếm, Tích Lỗ tán thán: "Huynh đệ, ngươi giới thiệu chỗ này quả là không tồi, mặc dù vị tất ngon được bằng thức ăn ngươi làm, nhưng cũng rất có đặc điểm."



Niệm Băng mỉm cười nói: "Đại ca, ngươi càng ngày càng ăn nhiều, không phải là phát dục lần thứ hai đấy chứ?"



Tích Lỗ tức giận đích nói: "Phát dục cái đầu ngươi, ta cũng đến mấy trăm tuổi rồi, còn phát dục cái gì. A, được rồi, ngươi cảm giác được không?"



Niệm Băng gật đầu, nói: " Trát Mộc Luân kia chắc chính là người do Thần Chi đại lục phái tới tìm Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình. Tích Lỗ đại ca, có một số việc ta không thể dấu diếm ngươi nữa, kỳ thật…" Lập tức, hắn vừa đưa Tích Lỗ đi tới trung tâm thành, vừa đem chuyện Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình kể lại đơn giản một lần.



Nghe Niệm Băng nói xong, Tích Lỗ kích động: "Huynh đệ, ngươi nói, ngươi nói gia hương của ta còn có thể quay lại?"



Niệm Băng gật đầu, nói: "Trên lý thuyết thì là như vậy. Thế nhưng, ta hiện tại cũng không thể hoàn toàn khẳng định. Bởi vì khả năng mà Di Thất đại lục quay lại là phi thường mong manh. Có thất long vương tọa trấn, kẻ trộm đi Mặc Áo Đạt Tư Phong Ấn Chi Bình sẽ rất khó hoàn thành. Hiện tại Thần Chi đại lục lại phái tới không ít thần nhân, thực lực của bọn họ gộp lại, đủ để quét ngang cả Ngưỡng Quang đại lục."



Tích Lỗ đột nhiên ngừng bước, nghiêm túc nhìn Niệm Băng: "Huynh đệ, ngươi không phải cũng cho rằng Di Thất đại lục chúng ta không nên trở lại đấy chứ?"