Băng Hỏa Ma Trù
Chương 396 : Lĩnh vực giao thác chi huyễn tượng
Ngày đăng: 16:34 18/04/20
Cười cười, trong mắt Niệm Băng hiện lên một tia thần quang nhàn nhạt, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Trát Mộc Luân, hắn cũng động, chân phải dậm mạnh trên mặt đất, thân thể nhẹ nhàng lui về phía sau, đồng thời cũng truyền âm với Tích Lỗ, nói:
- Đại ca, thực lực của tên kia rất mạnh. Hơn nữa nơi đây quá gần Đô Thiên Thành, không cần lãng phí quá nhiều thời gian, Chúng ta liên thủ xử lý hắn.
Trong lòng Niệm Băng chưa bao giờ có tinh thần Kỵ sĩ. Với thực lực của Trát Mộc Luân, nếu chỉ mình Tích Lỗ muốn giết chết hắn, như vậy bản thân Tích Lỗ cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Mà có thêm mình nữa thì muốn giết chết đối phương hiển nhiên dễ dàng hơn nhiều. Tích Lỗ tự nhiên hiểu được ý của Niệm Băng, trong lòng ấm áp. Hai vai nhoáng lên, thân thể chợt xảy ra biến hóa. Một đạo hào quang màu vàng bắn nhanh ra, bắn thẳng về phía Niệm Băng, mà hắn không hề tránh né, đón nhận liên tiếp chín đạo Đấu khí mà Trát Mộc Luân phát ra. Nhìn thấy thân thể Tích Lỗ bị chín đạo Đấu khí xé ra thành nhiều mảnh, Trát Mộc Luân không khỏi mừng rỡ. Mặc dù trong lòng cũng hơi nghi hoặc tại sao vị Võ sĩ cường đại này lại đột nhiên không chịu nổi một kích, nhưng có thể diệt được tên cường địch này rồi đối phó với Niệm Băng dễ dàng hơn nhiều. Ngay khi Trát Mộc Luân chuẩn bị tiếp tục công kích thì một đạo Hắc Quang ngang trời xuất hiện. Đấu khí khổng lồ ngưng tụ thành một lưỡi đao sắc bén, lao thẳng về phía đỉnh đầu Trát Mộc Luân. Trát Mộc Luân không dám chậm trễ, thanh quang ở hai tay lóe lên, hai thanh trường đao đồng thời xuất hiện trong tay, chém lên trên, hét lớn lên một tiếng:
- Khai
"Oanh" năng lượng do hai cao thủ cấp 13 va chạm bùng nổ rất đáng sợ. Tích Lỗ vừa xuất hiện trở lại đã khôi phục hình thái Ải nhân, thân thể liên tiếp bị đẩy lên không trung, bay về phía xa xa. Lấy thân thể Trát Mộc Luân làm trung tâm, trong phạm vi năm mươi trượng, mặt đất bị chìm xuống dưới một trượng, bị Đấu khí quét qua, ngay cả bụi đất cũng bị thổi bay ra bốn phía.
Trát Mộc Luân phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng ngoại trừ phẫn nộ thì cảm giác sợ hãi cũng tăng lên rất nhiều. Bởi vì Tích Lỗ lợi dụng giả thân mà Niệm Băng chế tạo cho hắn khiến Trát Mộc Luân mất chú ý, rồi dựa vào Diệt Thần Phủ từ trên đánh xuống, khiến cho Trát Mộc Luân bị thiệt. Với cao thủ cùng cấp bậc như bọn họ, thắng bại thường được định đoạt chỉ trong một phần nghìn giây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trường đao trong tay Trát Mộc Luân hiển nhiên không phải vật bình thường. Hai thanh đao giống nhau như đúc dài bốn thước, thân đao hẹp dài. Phong nguyên tố rất nồng nặc, đáng tiếc, lúc này trên hai thanh đao đã xuất hiện vết nứt, hiển nhiên vừa bị Diệt Thần Phủ chém vỡ. Hai thanh đao này luôn luôn là bảo bối của Trát Mộc Luân, lúc này bị Tích Lỗ chém nứt ra, không khỏi quặn đau trong lòng.
Tích Lỗ dừng ở bên ngoài năm mươi trượng, lạnh lùng nhìn Trát Mộc Luân. Đấu khí xung quanh thân thể không ngừng ba động giống như ngọn lửa Địa ngục. Mái tóc ngắn của hắn dựng đứng lên, dáng người mặc dù thấp, nhưng cơ thể đang bành trướng lên rất nhiều. Ải Thần khải giáp không hề sáng bóng, hoàn toàn dung hợp với khí tức của hắn.
- Ải Nhân?
Giọng nói của Trát Mộc Luân trở nên nghiêm trọng rất nhiều:
- Ải nhân tộc các ngươi còn dám chạy ra khỏi Thần Chi đại lục? Hừ, chúng ta nhất định sẽ hủy diệt toàn Tộc các ngươi. Lúc này, ngay cả Tạp Áo Đại nhân cũng không giúp được các ngươi
Nghe thấy hai chữ Diệt tộc, Tích Lỗ lập tức phẫn nộ, hét lên một tiếng, nhảy lên cao, hai tay cầm Diệt Thần Phủ, chém về phía Trát Mộc Luân. Trên mặt Trát Mộc Luân hiện ra một nụ cười quỷ dị. Là một gã Thần Nhân Thần Cấp, có thể sống đến ngày hôm nay, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện. Chọc giận một Ải nhân cương trực đối với hắn không phải việc gì khó cả. Thân thể lóe lên, lập tức trở nên vô hình giống như một cỗ khói xanh. Tích Lỗ vốn đã tập trung vào thân thể hắn, nhưng vào lúc này đột nhiên mất đi tác dụng. Một chiêu toàn lực đánh thẳng vào mặt đất, mà luồng khói xanh trong nháy mắt đã thoát khỏi phạm vi công kích của hắn.
Âm thanh hưng phấn của Trát Mộc Luân vang lên sau lưng Tích Lỗ:
- Diệu Phong Thập Tự Trảm.
Khi Vũ giả đạt đến cấp 12, mặc dù năng lượng trở thành yếu tố mấu chốt quyết định thắng bại, nhưng kỹ xảo cũng là một điểm để thể hiện sự chênh lệch giữa các cao thủ đồng cấp. Cho nên, khi chiến đấu, rất ít Vũ giả nào sẽ thi triển toàn lực, đều lưu lại một đường lui cho mình. Nhưng Tích Lỗ lúc này đã bị Trát Mộc Luân chọc giận, nên một chiêu toàn lực của hắn đã không thể thay đổi vọt tới trước. Lúc này hắn mặc dù hiểu được rằng mình đã mắc mưu, nhưng thanh Chiến phủ trong tay đã bổ ra lại không thể thu hồi, chỉ có thể ngưng tụ toàn bộ Đấu khí truyền về sau lưng, chuẩn bị chịu một đòn của Trát Mộc Luân. Nếu trong đây chỉ có Tích Lỗ và Trát Mộc Luân đánh nhau, thì đợt công kích này Tích Lỗ tất nhiên sẽ bị thua thiệt nhiều. Thực lực của Trát Mộc Luân không kém gì hắn, nên cho dù có Ải Thần khải giáp bảo vệ, Tích Lỗ cũng không thể hoàn toàn đỡ được toàn bộ lực công kích của đối phương. Đáng tiếc, Tích Lỗ không phải chiến đấu một mành, hắn mặc dù không hề tính toán, nhưng ở cách đó không xa, lại còn có Niệm Băng bình tĩnh hơn bất cứ kẻ nào. Một đạo hào quang màu bạc hầu như đồng thời xuất hiện ở phía sau Tích Lỗ khi chiêu Thập tự trảm màu Lam kia được phát ra. Thân thể đang lao tới trước của Tích Lỗ trong nháy mắt biến mất. Trát Mộc Luân đang đắc ý đột nhiên hoảng hốt. Hắn tự nhiên sẽ không toàn lực tấn công Tích Lỗ, hầu như không hề do dự, hắn xoay người, mạnh mẽ bổ chiêu Thập Tự trảm về phía sau lưng mình.
"Oanh"
Đấu khí hai màu xanh và đen tràn ngập trong không trung. Mặt đất lúc này còn bị phá hủy nghiêm trọng hơn lúc trước, trong vòng trăm trượng không có một ngọn cỏ nào còn lưu lại. Cả Tích Lỗ và Trát Mộc Luân đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Hơn nửa người Trát Mộc Luân đều rơi vào trong bùn đất, mà Tích Lỗ rơi xuống mặt đất thì lảo đảo hơn mười bước, suýt nữa ngã ngồi xuống mặt đất.
Thì ra, khi Tích Lỗ nguy cấp, Niệm Băng đã mạnh mẽ dùng không gian Ảnh khôi lỗi đánh về phía thân thể hắn, đưa hắn cùng với công kích của mình trong nháy mắt di động đến sau lưng Trát Mộc Luân. Mặc dù trong quá trình di động cũng ảnh hưởng một phần đến tinh thần Niệm Băng. Nhưng Khiếu huyệt quái dị sau khi hai huyệt Thiên Nhãn và Hoàng Cực dung hợp lại, mặc dù làm hắn không thể sử dụng Tinh thần lực công kích nhưng lại rất là chắc chắn. Đại não chỉ cảm giác hơi choáng một chút đã khôi phục được bình thường.
Tích Lỗ bị ép di động, mà Trát Mộc Luân lại lâm thời đổi hướng công kích, nên công kích của cả hai người đều đã yếu đi vài phần, không ai chiếm được tiện nghi cả, sau khi rơi xuống mặt đất, nghỉ ngơi một lát, đều đang ngưng tụ lại Đấu khí. Hai mắt phẫn nộ của Tích Lỗ đã trở nên đỏ bừng, hắn đang nghĩ đến công kích từ trước đến nay chưa từng thực hiện. Mà Trát Mộc Luân thì đang suy nghĩ tìm biện pháp chạy trốn ngay lập tức.
Nếu lúc mới bắt đầu Niệm Băng chưa muốn giết người. Nhưng mà lúc này Trát Mộc Luân đã thấy chân tướng của Tích Lỗ, lại vũ nhục đến Ải Nhân Tộc hắn rất kính trọng, khiến cho sát ý trong lòng Niệm Băng đã dâng lên đến cực điểm. Bảy thanh Thần đao đồng thời xuất hiện xung quanh thân thể hắn, bảy Ảnh Khôi lỗi vây lấy hắn vào trung tâm.
Niệm Băng không hề dùng Ma pháp tấn công Trát Mộc Luân. Bởi vì hắn hiểu rõ, lực công kích của mình tuyệt đối khó có thể làm Trát Mộc Luân đã đạt đến cấp 13 bị thương. Trừ phi mình khôi phục được Tinh thần lực công kích. Nếu không, với Ma pháp mà muốn làm tổn thương đối phương thì phải dùng toàn lực sử dụng Thần Hàng thuật cấp 12 cũng chưa chắc đã được. Hơn nữa ảnh hưởng của Thần Hàng thuật lại quá lớn, ở đây lại rất gần Đô thiên Thành nên không thể sử dụng. Hơn nữa, hắn cũng không sợ Trát Mộc Luân tấn công mình. Có Tích Lỗ ở bên cạnh, trừ phia là cao thủ siêu cấp cấp bậc Chủ Thần, thì căn bản không ai có thể đánh bại được Tích Lỗ rồi công kích đến mình. Vì vậy hắn đã có sự lựa đặc biệt.
Niệm Băng hạ giọng ngâm xướng chú ngữ. Trong quá trình ngâm xướng chú ngữ, Thiên Nhãn Huyệt trên Mi Tâm Niệm Băng đột nhiên mất đi ánh sáng bảy màu, biến thành một vầng quang hoa mờ tối, màn hào quang màu xám hiện ra, trong phút chốc đã bao trùm cả trời đất.
Tất cả xung quanh đã biến thành màu xám, đó là khí tức màu xám, trời biến thành bụi, đất cũng biến thành bụi, trong trời đất đã hoàn toàn biến thành màu xám không ngừng uốn éo.
Trát Mộc Luân đột nhiên phát hiện, tất cả mọi thứ trước mặt đã không hề chân thật nữa. Trong Đại não có thêm một thân ảnh, thân ảnh của Niệm Băng. Hắn đã sống sót mấy ngàn năm không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Không, hắn cho đến bây giờ chưa thấy Ma pháp nào như vậy, cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, Nhưng cảm giác đó rất rõ ràng, tất cả mọi thứ trong cơ thể hầu như đều xảy ra biến hóa. Hắn đột nhiên phát hiện, thân thể mình càng lúc càng trì trệ, cúi đầu nhìn thì thấy mình đã biến thành một tảng đá.
Tên Ải nhân Tích Lỗ trước mặt, thân thể tăng lên mấy lần, hầu như chỉ trong nháy mắt đã biến thành một người khổng lồ cao mười trượng. Hắn cảm thấy rất khủng hoảng, dùng hết toàn lực thúc dục Đấu khí trong cơ thể để người bay lên, xoay người bay về hướng ngược lại. Nhưng, hắn lại giật mình phát hiện, thân thể hắn bị biến thành tảng đá đã không hề nghe lời hắn, vẫn đứng im tại chỗ.
Nghe xong những lời này của Tích Lỗ, Niệm Băng trong lòng vừa động. Đúng, nhược điểm lớn nhất của Thần Chi đại lục là ở số lượng. Số lượng của bọn họ dù sao cũng quá ít, so sánh với nhân loại trên triệu vạn người của Ngưỡng Quang Đại lục thì có vẻ quá ít ỏi. Nếu thực sự phải đối phó với Thần Chi đại lục, vậy mình cũng có biện pháp. Đương nhiên, biện pháp này chỉ có thể ứng phó đám Thần Nhân dưới cấp Chủ Thần. Đến cấp bậc Chủ Thần, cũng không thể dùng số lượng mà có tác dụng được. Đô Thiên Thành quả thật rất lớn, sau khi vào thành, Niệm Băng và Tích Lỗ không thể tiếp tục sử dụng năng lực, nên chỉ đi đến cửa hàng bán Vật phẩm Ma pháp, hai người đi mất hơn một canh giờ. Nhìn thấy gian hàng Vật phẩm Ma pháp trước mặt, Tích Lỗ không khỏi nói:
- Ta sao lại thấy trở về còn mệt hơn đánh một trận vừa rồi nhỉ? Huynh đệ, ta sống nhiều năm như vậy, nhưng nói về tốc độ đi đường, chỉ sợ một trăm năm trời cũng không bằng một ngày hôm nay
Niệm Băng cười nói:
- Không có cách nào đâu. Huynh muốn dung nhập với xã hội mới thì cần có một quá trình thích ứng, về sau sẽ có một thói quen rất tốt. Huynh không biết là, chỉ có ở trong hoàn cảnh thế này, mới có cuộc sống thoải mái sao?
Tích Lỗ hơi khoa trương nói:
- Đúng. Ta bắt đầu yêu thích Đại lục này rồi
Niệm Băng cười hắc hắc nói:
- Ta thấy, huynh thích mỹ thực ở đây thì có
Mặt Tích Lỗ đỏ lên, nói:
- Đó có là gì, dù sao đều là tình yêu mà. Đi thôi, chúng ta đi vào
Vừa nói chuyện, bọn họ đã đi đến trước cửa hàng bán vật phẩm Ma pháp. Lúc này, trước cửa hàng chăng biển tạm dừng bán hàng. Niệm Băng không hề xem qua, cùng với Tích Lỗ sóng vai đi vào trong. Tên phục vụ lúc nãy vội vàng đi đến nghênh đón, cùng đi với hắn còn có một người ra dáng Chưởng quầy. Thông qua cảm nhận về khí tức, Niệm Băng phán đoán được người này có thực lực Vũ Đấu gia.
Đối mặt với thuộc hạ, trên người Niệm Băng tản mát ra khí tức uy nghiêm, lạnh nhạt nói:
- Bọn họ đã đến chưa?
Nhân viên phục vụ gật gật đầu nói:
- Bọn họ đều đã tới, mời ngài đi theo ta
Nói xong, cùng với chưởng quầy hành lễ với hai người Niệm Băng, rồi mang theo hắn và Tích Lỗ đi về phía sau. Từ bên ngoài nhìn thì thấy cửa hàng này không lớn, nhưng phía sau rất mở. Niệm Băng có thể cảm giác được, ở trong cái sân rộng rãi này có ít nhất 20 Ám tiêu (trạm gác ngầm), trong lòng không khỏi âm thầm khen ngợi. Nhân viên phục vụ và trưởng quầy đưa bọn họ đến trước cửa một căn phòng lớn, Chưởng quầy nhỏ giọng nói:
- Giáo Chủ, các vị Trưởng lão ở bên trong
Niệm Băng gật gật đầu nói:
- Tốt lắm, các ngươi đi xuống đi
Nói xong, đưa tay đẩy cửa bước vào.
Đây là một gian phòng khác rộng khoảng năm mươi mét vuông, trong phòng khác được bố trí rất thanh lịch. Niệm Băng tiến vào trong, tất cả mọi người trong phòng khác đứng hết cả lên.
Niệm Băng chấn động cả người, kinh ngạc kêu lên:
- Gia gia.
Trong phòng, ngoại trừ Huyết Sư Thất lão mà Niệm Băng triệu đến còn có thêm một người, chính là Dung Thân Vương thống lĩnh binh mã của cả Hoa Dung Đế quốc, cũng chính là Giáo Chủ Huyết Sư giáo đời trước, Ma Sư Dung Diễm.