Băng Hỏa Ma Trù

Chương 400 : Tứ quốc công luận đại hội

Ngày đăng: 16:34 18/04/20


Phượng Nữ trầm ngâm nói:



- Dựa theo năng lực của ngươi mà nói, tự nhiên là có thể trợ giúp. Ta biết, Phượng Hoàng niết bàn đại điển trước đây đều do năm vị trưởng lão đạt đến đệ tam biến cùng hoàn thành. Nhưng nếu chỉ nói đến thực lực, ngươi mặc dù tuy luyện theo con đường ma pháp nhưng ngũ biến cũng chỉ tương đương với hai vị trưởng lão đạt đến đệ tam biến. Chúng ta có lực lượng của mẫu thân, mặc dù chỉ có ba người nhưng cho dù hỏa sơn của Phượng Hoàng niết bàn đại điển có nổ mạnh hơn gấp đôi thì chúng ta cũng có thể ứng phó. Ta hiện tại chỉ lo lắng Phượng Hoàng niết bàn chân hỏa kia. Nhưng dựa theo lời Linh nhi, có lẽ đây chính là một cơ hội.



Lam Thần gật đầu nói



- Ta đồng ý với lời của Niệm Băng. Chúng ta hiện giờ dù có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng. Đợi sau khi tới Phượng tộc, cẩn thận xem lại điển tịch trong tộc, kết hợp các tình huống lại, tìm kiếm ra biện phát tốt nhất là được. Tỷ tỷ, nếu cuối cùng thật sự cần phải dùng tính mạng của ta mới có thể ngăn cản Phượng Hoàng niết bàn chân hỏa, ta…



- Không cần nói.



Niệm Băng ngắt lời Lam Thần



- Nàng là thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ai lợi dụng tính mạng của nàng làm chuyện gì. Nếu thực sự đến lúc đó, Phượng Nữ, các nàng đừng có trách ta. Cho dù bởi vậy mà Phượng Hoàng tộc gặp phải kiếp nạn, ta cũng tuyệt đối không để thần thần phải chịu thương tổn.



Hắn nói như chém đinh chặt sắt, không có vòng vo. Đầu tiên Niệm Băng nghĩ đi đến Phượng Hoàng niết bàn đại điển này có Phượng Nữ cùng Ngọc Như Yên đi là đủ rồi. Lý do hắn đáp ứng Phượng Nữ đi cùng là vì không muốn chia lìa với Phượng Nữ. Nhưng hiện tại nghe nói điển lễ này có thể phát sinh biến cố, hắn hiểu được mình không thể không đi. Bảo vệ thê tử mình là việc hắn phải làm, không ai có thể gây ảnh hưởng tới quyết định của Niệm Băng.



- Niệm Băng, ta …



Thanh âm Lam Thần có chút nghẹn ngào.



Niệm Băng ôn nhu nói:



- Tốt rồi, không cần nghĩ quá nhiều. Đêm đã khuya, chúng ta đi nghỉ thôi. Sau khi tứ quốc công luận đại hội kết thúc, ta sẽ cùng các ngươi quay trở lại Phượng tộc. Ta cũng không tin ngay cả tử vong quan khẩu ta còn có thể vượt qua, Phượng hoàng niết bàn đại điển này lại có thể làm khó ta.



Trong giọng nói tràn ngập tin tưởng. Điều này hoàn toàn đến từ sự tự tin vào thực lực. Hắn đã không còn như lúc đầu mới từ đào hoa lâm đi ra, ma pháp tùy lúc đều xuất hiện vấn đề với Niệm Băng. Bây giờ tại Ngưỡng Quang đại lục, hắn đã là cường giả trong cường giả. Hắn tuyệt đối tin tưởng bản thân, cho dù có chuyện xảy ra thì việc bảo vệ cho thê tử của mình sẽ không có vấn đề gì.



Niệm Băng ôm chặt Phượng Nữ vào trong lòng mình, một tay cầm bàn tay nhỏ bé của Long Linh, phu thê người cứ như vậy chậm rãi tiến vào trong mộng đẹp. Tâm tình kích động dần dần bình tĩnh lại trong căn phòng tối đen. Lúc này cũng không ai muốn tu luyện. Bọn họ đều muốn hưởng thụ sự ấm áp này một đêm. Khúc mắc đã được giải tỏa, Niệm Băng rốt cục cũng có được chân tâm của các nàng.



Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh, tứ quốc công luận đại hội được cử hành tại Thiên điện của Hoa Dung đế quốc. Lần này chủ đề của đại hội tự nhiên là hòa đàm. Chủ trì hội nghị chính là người thông minh nhất đại lục, danh xưng là Hoa Dung đế quốc Tể tướng Tô Việt.



Sáng sớm, Niệm Băng liền hộ tống Mộc Tinh, Lạc Nhu cùng nhau đi tới bên trong Thiên điện. Theo yêu cầu của Hoa Dung đế quốc, mỗi cá nhân chỉ được phép mang theo một gã hộ vệ, đi theo Lạc Nhu tiến vào tự nhiên là Ngọc Như Yên, còn đi theo Niệm Băng tiến vào chính là ải nhân Tích Lỗ. Đáng nhẽ đi theo Mộc Tinh là tự nhiên thần cấp cao thủ Trát Mộc Luân. Đáng tiếc Trát Mộc Luân đã bị Niệm Băng cùng Tích Lỗ liên thủ xử lý. Ngày hôm qua nàng đã tới tìm Niệm Băng đàm phán một lần. Hôm nay Niệm Băng cấp cho nàng một hộ vệ để bảo vệ nàng là Li thiên kiếm Phượng Nữ, người đã đạt tới Phượng Hoàng lục biến. Ban đầu Mộc Tinh đối với thực lực Phượng Nữ còn có chút hoài nghi, vì nàng thấy trong số tam nữ của Niệm Băng thì Băng vân địa Lam Thần là người có thực lực mạnh nhất trong ba nữ nhân. Nhưng khi thấy Li thiên kiếm của Phượng Nữ chém xuống, phá toái hư không chém trúng một con quạ cách đó ngoài trăm trượng thì sự nghi hoặc trong lòng Mộc Tinh biến mất. Càng thấy Niệm Băng thêm thâm sâu khó dò, đối với việc Niệm Băng giết Trát Mộc Luân đã không còn hoài nghi gì nữa.



Bốn chiếc bàn gỗ được đặt cân xứng, biểu hiện của Hoa Dung đế quốc so với tứ quốc xem ra thành địa vị ngang hàng. Niệm Băng bọn họ thực không có muốn đợi trong thời gian dài. Tể tướng Tô Việt của Hoa Dung đế quốc cùng với Thống soái binh mã cả nước Dung thân vương cùng nhau đi đến. Dung thân vương cho người hầu lui ra sau, rồi cùng ngồi xuống với Tô Việt.



Tô Việt tuy tuổi tác đã cao nhưng nhìn không thấy già cả chút nào, tinh thần quắc thước, nhìn ba người trẻ tuổi trước mặt, không khỏi mỉm cười nói:



- Xem ra sau này thế giới sẽ thuộc về những người trẻ tuổi như các ngươi. Ta đã già, chỉ sợ thời gian xuất lực cho đế quốc đã không còn nhiều.



Lạc Nhu mỉm cười nói:



- Tô tương lão vẫn còn khỏe lắm, mấy hậu bối chúng ta còn xa mới có thể so sánh với ngài. Lần nay ta đại biểu cho Áo Lan đế quốc đến đây, mong muốn sẽ được thụ giáo nhiều điều hữu ích từ ngài.



Tô Việt bí ẩn liếc mắt nhìn Lạc Nhu. Lão đã có nhiều giao thiệp với Lạc Nhu ở Áo Lan đế quốc, biết rõ mặc dù nữ nhân này tuy còn trẻ tuổi nhưng chẳng những kiến thức uyên bác, mà trí tuệ còn phi phàm, tuyệt không phải là một đối thủ dễ chơi, mỉm cười nói:
Áp lực biến mất, người thứ nhất đứng lên chính là ải nhân, sau đó mới đến Dung thân vương, Phượng Nữ, Ngọc Như Yên. Còn Mộc Tinh toàn thân xụi lơ, ngồi ở vị trí của mình thở hổn hển, ánh mắt mê mang. Hiển nhiên vẫn đắm chìm trong uy áp khủng bố kia như trước.



Lúc này Niệm Băng vì sinh ra tác dụng uy hiếp, thúc dục hoàng cực huyệt, thiên nhãn huyệt dung hợp kim cầu toàn lực phát động tinh thần lực của bản thân. Mặc dù biểu hiện của hắn dường như không có gì biến hóa, nhưng hắn cảm giác được đại não của mình rất hư nhược.



Thực lực có thể chứng minh hết thảy. Nếu chỉ có một mình Băng tuyết nữ thần tế tự, Tô Việt cũng không hề kiêng kị.



Nhưng lúc này lại có Niệm Băng là một người vô cùng bí ẩn, khó dò. Lão cũng không thể nghĩ nhiều. Theo như lời Niệm Băng nói bất luận là kỵ sĩ đoàn cường đại như thế nào, trước mặt thần hàng thuật, căn bản là không có chút may mắn nào cả. Lão đang do dự, hiện tại có hai lựa chọn. Một là giết chết toàn bộ sứ giả và Niệm Băng, sau đó lập tức triển khai tấn công cả ba nước. Hai là nhượng bộ trong hòa bình. Vừa nghĩ, ánh mắt lão vừa chuyển hướng nhìn về phía Dung thân vương để tìm tín hiệu.



Dung thân vương lắc đầu với lão, tay ở dưới bàn đưa ra mấy thủ thế với Tô Việt. Tô Việt nhất thời hiểu được ý tứ của lão, trong lòng thầm than một tiếng nói:



- Được rồi, sau đây chúng ta sẽ thương lượng trong hòa bình. Hoa Dung đế quốc chúng ta rất có thành ý. Một khi Băng Nguyệt, Lãng Mộc, Áo Lan ba nước kết thành đồng minh, Hoa Dung đế quốc chúng ta nguyện cùng các ngươi chung sống hòa bình. Không xâm phạm lẫn nhau.



Dưới sức mạnh uy hiếp, sau đó đàm phán thuận lợi hơn rất nhiều. Dung thân vương ra dấu thủ thế dưới bàn với Tô Việt, nói cho lão biết mấy người này không dễ đối phó. Từ lúc đầu, uy áp tinh thần lực của Niệm Băng có thể nhìn ra ra khả năng của đối phương. Đồng thời Dung thân vương còn nói cho Tô Việt biết thực lực của mình không thể đối phó được Niệm Băng. Như vậy cũng giống như nói cho Tô Việt biết chỉ cần mấy người này muốn chạy, cho dù là bản thân cùng hai thân vệ Dung gia cũng tuyệt đối không thể ngăn trở. Huống chi đây lại là Hoa Dung đế quốc, một khi sứ giả ba nước gặp tập kích, ba nước sẽ lập tức phát động công kích Hoa Dung đế quốc.



Song phương trải qua giai đoạn mặc cả cò kè, dần dần đạt được ý kiến nhất trí. Trong lúc đó có thể nhìn ra năng lực cao thấp. Mộc Tinh chỉ ngẫu nhiên chen vào mấy câu nói. Người phụ trách đàm phán chủ yếu của ba nước là Niệm Băng và Lạc Nhu. Hai người đề xuất các vấn đề và các ưu đãi, cùng Tô Việt tranh đấu ngang tay. Đồng thời theo tiến trình đàm phán, Niệm Băng càng ngày càng bội phục vị Tể tướng Tô Việt nổi danh này. Lạc Nhu thanh lịch, hắn so sánh thấy trí tuệ của nàng mặc dù cũng không hề kém cỏi nhưng do kinh nghiệm và phải lo lắng cho toàn cục nên dẫn đến có chênh lệch không nhỏ. Thêm vào đó nhờ có Niệm Băng nên mới có thể miễn cưỡng đấu ngang tài với Tô Việt.



Trải qua bốn giờ đàm phán, song phương cuối cùng cũng đạt thành sự nhất trí. Tam quốc thống nhất ký một hiệp ước hòa bình, quy định song phương không xâm phạm nhau trong vòng 20 năm. Mà Hoa Dung đế quốc để biểu lộ thành ý, sau khi hiệp ước có hiệu lực sẽ lui ra cách biên giới Kỳ Lỗ đế quốc cùng Áo Lan đế quốc 500 dặm, không xây dựng phòng ngự công sự gì cả. Đồng thời Hoa Dung đế quốc sẽ khai thông sơn đạo tới Lãng Mộc đế quốc, để cho thương nhân Lãng Mộc đế quốc thông thương. Bởi vì lúc trước chiếm đánh Áo Lan đế quốc, Hoa Dung đế quốc sẽ bồi thường Áo Lan đế quốc một vạn kim tệ.



Vốn Mộc Tinh còn muốn tranh thủ lợi ích từ Hoa Dung đế quốc, muốn được lợi nhiều hơn nhưng Tô Việt kiên trì không chịu. Cuối cùng cũng chỉ đành nhận lấy những ưu đãi này. Trong đó trọng yếu nhất là lui ra cách biên cảnh Kỳ Lỗ cùng Áo Lan đế quốc 500 dặm, không xây dựng công sự phòng ngự gì. Đồng thời cũng không đóng quân đội ở đây. Khoảng đất trống trải này sẽ do ba nước mỗi nước phái ra một nghìn kỵ binh giám sát. Nhưng phòng ngự của Hoa Dung đế quốc sẽ ở bên ngoài 500 dặm này. Cũng bởi vì điều khoản trọng yếu này, đàm phán mới mất nhiều thời gian như vậy. Cuối cùng, Niệm Băng cùng Lạc Nhu tìm được điểm mấu chốt của Hoa Dung đế quốc, lấy được ưu thế trong đàm phán.



Khi đại biểu ba nước rời khỏi Thiên điện thì tể tướng Tô Việt của Hoa Dung đế quốc không khỏi cảm giác thấy đại não mê muội một trận, vừa mới đứng lên, thân hình không khỏi lảo đảo, may mắn là có Dung thân vương đỡ lấy thân thể lão mới khỏi ngã sấp xuống.



Dung thân vương quan tâm hỏi:



- A Việt, người không việc gì chứ? Có phải là có chỗ nào không thoải mái?



Tô Việt thở dài một tiếng nói:



- Lão Liễu, không thể so với năm đó được. Cùng với mấy tiểu bối này đấu trí một ngày, thật sự quá mỏi mệt. Lão Dung à! Mấy người bọn họ cũng thật là xuất sắc. Chỉ cần có Niệm Băng cùng Lạc Nhu kia, chỉ sợ Hoa Dung đế quốc chúng ta muốn thống nhất đại lục, cơ hồ không thể hoàn thành được. Không được, ngày mai ta sẽ đề xuất với bệ hạ. Hôm nay ký hiệp ước hai mươi năm, phải tuân thủ theo. Lão Dung, ngươi có biết không? Ta đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, một vấn đề sai sót. Chúng ta cũng quá dựa vào năng lực của mình. Thế hệ đời sau cũng phát triển rất nhiều, sau này khi chúng ta trăm tuổi, Hoa Dung đế quốc này do ai chống đỡ đây? Lão Dung, ngươi không hối hận chứ?



Dung thân vương lắc đầu nói:



- Ta cho tới bây giờ không phải bởi vì đã xảy ra chuyện đó mà hối hận, A Việt, quả thật cũng đã đến lúc chúng ta nên bồi dưỡng người nối nghiệp.



Lần đàm phán này theo biểu hiện bên ngoài mà nhìn thì đạt được lợi ích lớn nhất là Áo Lan đế quốc. Nhưng thực ra Lãng Mộc đế quốc cùng Băng Nguyệt đế quốc cũng đạt được không ít lợi ích ở trong đó.



Niệm Băng không có đi theo mọi người quay lại khách sạn, mà một mình đi tới nơi bí mật của Huyết sư giáo, trực tiếp để Huyết sư thất lão phái người đưa hiệp nghị đạt thành với Băng Nguyệt thành giao cho Tuyết Phách. Hơn nữa còn bảo Tuyết Phách nói cho Yến Phong biết hắn trong thời gian ngắn sẽ không quay lại Băng Nguyệt thành. Tứ quốc công luận đại hội hoàn toàn dựa theo kế hoạch của Niệm Băng mà kết thúc. Hắn hiểu được chỉ cần còn có Tô Việt, Hoa Dung đế quốc sẽ tạm dừng việc xâm lược.



Bởi vì Phượng Hoàng đại điển đã đến gần, để có thể tranh thủ thời gian cùng Phượng tộc giao hảo tốt hơn, nhóm người Niệm Băng cũng không có dừng lại. Sau khi đàm phán chấm dứt ngay đêm đó đi tới cửa thành. Khi nhóm bọn hắn đi tới Bắc môn là lúc phía chân trời xa xa phía đông xuất hiện một mảng hồng. Sứ giả ba nước tụ tập cùng nhau, mấy trăm người của Lãng Mộc đế quốc vây chung quanh xe ngựa.



Lúc này sứ đoàn ba nước không có vội vã chạy đi mà dừng lại. Nhóm người Niệm Băng xuống xe ngựa, đi vào phía trước sứ đoán Áo Lan đế quốc. Ngọc Như Yên cùng Lạc Nhu cũng xuống ngựa rồi đi xuống dưới.