Băng Hỏa Ma Trù

Chương 460 : Đỉnh cao của trù nghệ

Ngày đăng: 16:35 18/04/20


Bốn vị Trù thần đều rất ngạc nhiên, mặc dù bọn họ cũng rất ao ước được thưởng thức Bách Hoa Lộ nhưng phần lễ vật này của Tra Cực quả thật trọng hậu. Nhìn bộ dáng hơi do dự của bọn họ, Tra Cực mỉm cười nói:



- Các ngươi không cần cảm ơn ta, đối với người thường mà nói Bách Hoa Lộ là bảo vật trân quý nhưng ta vẫn còn cất giữ được khá nhiều. Đừng trợn mắt nhìn ta như vậy, thứ tuyệt phẩm này không phải do ta điều chế, ta không đủ bản lãnh để làm được chuyện đó mà là do đồ đệ bảo bối của ta hiếu kính. Khi hắn rãnh rỗi sẽ điều chế thêm Bách Hoa Lộ cho ta, quả thật mùi vị này rất tuyệt vời.



Liệt trù Thiên Cửu trong lòng rùng mình, phải biết rằng, Bách hoa lộ cũng không chỉ đơn giản là rượu, dùng trong nấu nướng, cho dù là thực phẩm bình thường cũng có thể biến thành trân quý. Nếu Niệm Băng thật sự sở hữu Bách hoa lộ, hơn nữa là truyền nhân duy nhất của Quỷ trù, Tiểu Thiên quả thật chưa chắc có thể chiến thắng hắn. Về khả năng sửu dụng gia vị, Quỷ trù luôn được công nhận là đệ nhất, ngay cả Quỷ vương tương du hồng hồn thố (nước tương dấm hồng) cũng đã phi thường trân quý.



Lúc này, trù nghệ đại tái đã chính thức bắt đầu, ánh mắt Tra Cực chăm chú theo dõi đấu trường, một mực tìm kiếm thân ảnh của Niệm Băng, nhưng tìm từ ngoài vào trong từ trong ra ngoài, ngay cả khi Tiểu Thiên ở vị trí trung tâm đấu trường đã bắt đầu nấu nướng, Niệm Băng cũng như lần trước không có xuất hiện. Chẳng lẽ đồ đệ của mình đã xảy ra chuyện gì? Tra Cực trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nhưng hắn cũng biết rõ rằng, ở trên thế giới này, sợ rằng còn không có ai có thể uy hiếp nổi đồ đệ của mình.



Niệm Băng bây giờ đang làm gì? Nếu để làm cho Tra Cực biết, sợ rằng lão tức giận đến nổ mũi, hắn bây giờ đang ngủ 1 cách ngon lành.



Đến Áo Lan thành vào lúc sáng sớm, Niệm Băng xót xa cho thân thể yếu ớt của Long Linh, lập tức tìm đến một lữ quán, hắn sợ thê tử của mình mệt mỏi, nhanh chóng thuê mấy gian phòng để mọi người nghỉ ngơi. Theo suy nghĩ của Niệm Băng, Trù thần đại tái sẽ bắt đầu vào ngày mai. Hắn nào biết đâu rằng Trù thần đại tái chờ đợi vất vả đã 5 năm nay đang trôi qua cùng giấc ngủ của hắn.



Từ khi không cần tu luyện ma pháp tới nay. Niệm Băng rất thích ngủ, cái cảm giác thoải mái tuyệt vời có thể hoàn toàn thư giãn thần kinh của hắn, cũng khiến cho việc rèn luyện trù nghệ bình thường của hắn trở nên đầy linh tính. Do vậy, Niệm Băng duỗi chân ngủ thẳng một mạch đến giữa trưa mới tỉnh, vươn người thoải mái rồi ngồi dậy. Ở chung phòng với hắn chính là Phượng Nữ và Lam Thần. Long Linh là người được quan tâm chú ý nhiều nhất, được Tạp Áo và Thiên Hương bảo vệ. Từ khi Long Linh có tin vui tới nay, Niệm Băng muốn cùng nàng thân thân mật mật đều cũng phải được sự chấp thuận đặc biệt, hơn nữa không thể âu yếm quá mức được.



- Chàng tỉnh rồi. Có phải đi báo danh trước hay không?



Phượng Nữ mỉm cười nhìn trượng phu của mình. Sau trận chiến năm đó, phụ mẫu của Niệm Băng tự mình đến Áo Lan đế quốc cầu thân, trải qua một cuộc thương nghị, hôn lễ được bí mật cử hành. Dù sao, Niệm Băng tiếp xúc với tầng lớp thượng lưu của tứ đại đế quốc rất nhiều, nếu kết hôn một cách phô trương sợ rằng ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên bọn họ sau này. Năm nữ đồng thời gả cho Niệm Băng, mặc dù cùng người khác thờ 1 chồng, Phượng Nữ thoáng có chút bất mãn, nhưng khi đã quen với cuộc sống mới, nàng bây giờ ngược lại cảm giác được càng nhiều người càng thêm náo nhiệt. Nhất là, tình cảm của Niệm Băng đối với nàng cũng không vì những người khác mà giảm bớt nửa phần.



Niệm Băng vươn vai thoải mái, nói:



- Để ta đi báo danh trước, mọi người đừng đi đâu. Chờ 1 chút ta quay lại sẽ nấu vài món rồi cùng ăn.



Đã ăn đồ của Niệm Băng nấu thì những thức ăn bình thường khác bát nữ không thèm để mắt đến, Mộc Tinh và Lạc Nhu cũng lưu lại không đi cũng vì nguyên nhân này. Ít nhất, bề ngoài cũng là như vậy.



Mở cửa ra khỏi phòng, Niệm Băng gọi lại một phục vụ sanh vừa đi ngang, hỏi:



- Trù thần Đại tái báo danh ở nơi nào, ngươi biết không?



Phục vụ sanh giật mình



- Báo danh? Trù thần Đại tái cũng đã bắt đầu, bây giờ sao có thể báo danh được.



Niệm Băng toàn thân chấn động, thất thanh nói:



- Ngươi nói cái gì? Đã bắt đầu ư? Không phải ngày mai mới bắt đầu sao?



Phục vụ nói:



- Không đúng a, ngài nhớ lầm đi rồi, rõ ràng là hôm nay mà.



Niệm Băng tâm niệm thay đổi thật nhanh, nhanh chóng hiểu rõ tại sao mình lại nhớ lầm, Băng Nguyệt đế quốc và Áo Lan đế quốc mặc dù cũng không xa nhưng là ở 2 múi giờ khác nhau. Thanh Phong trai thông báo thời gian khai mạc Trù thần Đại tái hiển nhiên là dựa theo thời gian của Băng Nguyệt đế quốc, Tuyết Cực đã cố ý dặn dò mình đi sớm 1 chút, nhưng hắn cứ tưởng đến trước hôm khai mạc 1 ngày là quá đủ rồi, không thể ngờ, chờ đợi năm năm rốt cuộc không tham dự được trận đấu?



Niệm Băng trong lòng khẩn trương, lập tức quay về phòng nói với bọn Phượng Nữ 1 câu rồi quay người đi luôn. Đã lâu không có sử dụng năng lực, dưới sự khống chế diều khiển không gian lại được tái hiện, hắn nhanh chóng biến mất khỏi phòng.



Phượng Nữ và Lam Thần nghe Niệm Băng nói xong, 2 người chỉ cười khổ rồi sang thuật lại cho mọi người ở phòng bên cạnh biết chuyện.



Diễn biến của Trù thần đại tái nhanh như ngọn lửa bùng cháy, đến giữa trưa thì việc bình thẩm trận đấu buổi sáng đã chấm dứt. Tiểu Thiên với kỹ thuật hoàn mỹ đã nhanh chóng hoàn thành trận đấu. Nhưng trong lòng hắn tràn ngập cảm giác mất mát, bởi vì, sau năm năm, đây là lần thứ hai hắn tới tham gia Trù thần Đại tái, nhưng cũng như lần trước không có nhìn thấy Niệm Băng.
Tra Cực mỉm cười gật đầu với Tiểu Thiên:



- Âm dương điều hòa thái cực thủ giỏi thật, đây là món mì ngon nhất ta đã được ăn từ trước tới nay. Sư phụ ngươi nói đúng, được âm dương điều hòa, hồn viên như nhất, kéo dài hương vị vô hạn của thế gian. Có lẽ chỉ ăn thế này thôi cũng đủ khiến cho ta cả ngày vui vẻ. Ta chỉ có thể nghĩ ra hai từ "hoàn mỹ" để hình dung. Bình luận cao thấp của trù nghệ, vốn phải từ năm phương diện sắc, hương, vị, ý, hình để đánh giá. Nhưng, bát mì này của ngươi mặc dù chỉ có một chữ "vị" nhưng như vậy là đủ rồi. Nó đã đại biểu cho tất cả những gì siêu việt trong đó. Thiên Cửu à, ngươi thu được đệ tử tốt như vậy, ta cũng cao hứng thay cho ngươi!



Liệt trù Thiên Cửu nhìn Tiểu Thiên thật sâu, hắn chỉ nói một câu:



- Bất luận thắng thua, bắt đầu từ bây giờ, ngươi cũng là đệ tử chính thức của ta.



Người khác có lẽ tưởng rằng câu này của Liệt Trù chỉ để giữ thể diện cho Tra Cực một chút, nhưng chính bản thân Liệt trù Thiên Cửu lại biết, món thịt nướng của Niệm Băng tuyệt không đơn giản. Mặc dù nhìn từ bên ngoài, ngay cả lão cũng không nhìn thấy điều gì, nhưng từ vẻ mặt tự tin của Tra Cực, lão cũng hiểu được, Tiểu Thiên muốn thắng cũng không dễ dàng gì.



Tiểu Thiên cung kính hành lễ với các bình ủy rồi lùi sang một bên. Niệm Băng tới vị trí của hắn, đặt chiếc khay lên bàn. Ánh sáng màu lam nhạt đột nhiên xuất hiện trên năm ngón tay hắn, chỉ trong nháy mắt, mỗi khối thịt đều bị chia đều thành 12 phần.



Tử Tu nghi hoặc hỏi:



- Ngươi định cho mỗi chúng ta nhấm nháp bốn khối thịt nướng này sao? Chẳng nhẽ ngươi làm bốn khối này khác nhau à?



Niệm Băng mỉm cười nói:



- Ngài cứ thử qua sẽ biết.



Mấy người bình ủy tâm tình nghi hoặc cùng động thủ. Tiểu Thiên cũng chăm chú nhìn, trừ mười một vị bình ủy thì một phần thịt nướng được Niệm Băng mỉm cười, đưa tới tay hắn. Nguồn truyện: Truyện FULL



Liệt trù Thiên Cửu vội vàng nhất, đã bắt đầu nhấm nháp. Lão cực kỳ muốn biết rốt cuộc sự tự tin của Tra Cực đến từ đâu. Khi miếng thịt nướng tiến vào trong miệng lão, vẻ mặt lão đột nhiên ngưng lại một chút. Ngay sau đó, trên mặt toát ra một nét cười, dường như rất hưng phấn. Khi lão ăn miếng thịt thứ hai, vẻ mặt lão nhất thời biến đổi, chau mày, dường như đang cố nén lửa giận. Còn khi lão ăn miếng thịt thứ ba, vẻ mặt lão từ phẫn nộ biến thành bi thương, ánh mắt nhất thời trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Ăn xong miếng thịt cuối cùng, Liệt trù Thiên Cửu đột nhiên cười ha hả.



Mười hai người cùng ăn bốn khối thịt nướng, vẻ mặt của bọn họ đều rất phong phú, không khác gì Liệt Trù Thần, chỉ có điều biểu hiện buồn vui thứ tự không giống nhau mà thôi.



Niệm Băng mở miệng, giọng rất bình thản nhưng vẫn truyền tới tân tai từng người trên sân Áo Lan hoàng gia:



- Ta thấy đạt tới đỉnh cao của trù nghệ thực ra có thể khái quát trong hai chữ, đó chính là "Tâm tình". Mỗi một trù sư có tâm tình khác nhau khi chế biến thức ăn thì mùi vị của thức ăn cũng thay đổi. Khi tâm tình tốt, có lẽ bọn họ sẽ làm ra mỹ thực, còn khi tâm tình bất hảo, mùi vị sẽ bị ảnh hưởng. Một gã trù sư bình thường nếu muốn nâng cao tay nghề của mình thì việc khống chế tâm tình là cực kỳ quan trọng. Chỉ cần chuyên chú học tập, trù nghệ cua họ sẽ tăng tới cảnh giới đó. Chuyên chú cũng là một loại tâm tình, nhưng không phải là đã đạt tới sự huyền bí của trù nghệ. Mỗi một loại tâm tình đều có thể được trù sư dùng thực vật chế tác. Nếu có thể thể hiện ra ảo diệu của mỗi loại tâm tình, thì dù là tâm tình xấu, được trù sư dùng tâm tình của mình khống chế cũng có thể làm ra mỹ thực. Đây chính là đỉnh cao của trù nghệ. Âm Dương điều hòa Thái cực thủ mặc dù có thể dùng với vô số mùi vị, trở thành hồn viên như nhất, nhưng lại không có khả năng bao quát tâm tình. Hôm nay ta làm bốn khối thịt nướng, nhìn bề ngoài thì thấy phương pháp làm hoàn toàn giống nhau. Nhưng khi ta nướng bốn miếng thịt đó lại trong trạng thái tâm tình hoàn toàn bất đồng. Ngọn lửa nướng thịt đã bị ảnh hưởng bởi tâm tình của ta, tâm tình của ta chính là gia vị tốt nhất cho món ăn. Bởi vậy, bốn khối thịt nướng này phân biệt có hỉ, nộ, ai, nhạc (vui, tức giận, buồn bã, hạnh phúc) bốn loại tâm tình khác nhau. Ta ảnh hưởng tới thực phẩm, còn thực phẩm lại ảnh hưởng tới người ăn. Như vậy là quá đủ đối với ta rồi.



Niệm Băng nói một hơi khiến những bình dân chẳng hiểu gì cả, nhưng lại khiến tất cả trù sư rơi vào trầm tư.



Tiểu Thiên dường như là người tỉnh ngộ nhanh nhất, đi tới trước mặt Niệm Băng, trên mặt hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ:



- Ta thua. Hóa ra ngươi đã thực sự tìm được đỉnh cao của trù nghệ. Tâm tình, hay cho chữ tâm tình.



Niệm Băng mỉm cười, nói:



- Có lẽ, đây cũng không phải là đỉnh cao chính thức, nhưng nếu một gã trù sư có thể nắm vững sự kết hợp của tâm tình mình, như vậy là đã tăng trù nghệ lên tới cảnh giới đó. Tâm tình chính là đại biểu cho một cảnh giới mới. Món thịt nướng của ta hôm nay, mặc dù mùi vị không thể so sảnh với mì của ngươi, nhưng ý mà ta muốn truyền đạt trong đó, ta nghĩ hẳn là có ích đối với ngươi.



Tiểu Thiên gật đầu, nói:



- Niệm Băng, cảm ơn ngươi. Ngươi đã khiến ta hiểu được rất nhiều điều. Tổ sư sáng tạo ra Âm dương điều hòa thái cực thủ vốn ban đầu dùng để làm bánh bao, đã làm ra bánh bao có hương vị ngọt ngào nhất. Trong bí kíp có ghi lại, khi người yêu của ông ra đi, bánh bao của ông đã có mùi đau đớn và cay đắng. Kể từ đó, ông cũng kết thúc trù nghệ kiếm sống của mình. Bây giờ rốt cuộc ta cũng hiểu tại sao, bởi vì ông đã không thể khống chế hài hòa tâm tình và trù nghệ của mình. Những điều ngươi nói đã đưa ta tới một lĩnh vực mới. Danh hiệu Trù Thần phải thuộc về ngươi.



Ánh mắt Niệm Băng nhìn về phía Tra Cực, Tra Cực cũng đang nhìn hắn. Hai thầy trò cùng cười, không hề nói câu nào.