Bàng Môn Tả Đạo
Chương 17 :
Ngày đăng: 04:25 19/04/20
Bởi vì thích, cho nên có thể dũng cảm quên mình.
Bởi vì thích, cho nên có thể dũng cảm tiến tới.
Bởi vì thích, cho nên tình nguyện……. Tan xương nát thịt.
Bích Linh bình tĩnh nhìn đôi con ngươi oánh lục của Lưu Ngọc, chỉ cảm thấy cả người đều bị hút lấy, trong lòng phiền toái không thôi. Cuối cùng vung tay áo, hung hăng gạt ra tay Lưu Ngọc, âm thành lạnh lùng nói:
“Hàm hồ” ( nguyên bản là mạc danh kỳ diệu mà ta nghĩ để thế này dễ hiểu hơn *^^*) rồi mới đi nhanh về phía trước, quay đầu lên núi.
Lưu Ngọc đương nhiên vội vàng đuổi theo, bất quá y vừa mới chạm được vào kết giới vô hình kia, chỉ thấy bạch quang chợt loé, “A” ra tiếng kêu thảm thiết, bất qua vẫn tiếp tục xông qua.
Kia bóng dáng quen thuộc càng đi càng xa, không được bao lâu, liền đã biến mất không thấy.
Lưu Ngọc cắn chặt răng, dứt khoát ôm chặt lấy tim, nháy mắt ngưng tụ toàn thân yêu lực, một phen hướng trên kết giới đánh tới.
Phanh!
Y lần này giống như lấy trứng trọi đá, lập tức bị bắn ngược trở về, yếu đuối ngã trên mặt đất.
Kỳ thật yêu lực của Lưu Ngọc rất mỏng manh, chỉ là đứng ở địa phương tràn đầy tiên khí này đã là một gánh nặng, huống chi phá tan kết giới? Nhưng là y không ngừng hy vọng, cả người đã muốn ngã bệt trên mặt đất, nhưng lại vẫn giãy dụa vươn tay, một tấc lại một tấc di chuyển về phía trước.
Xuy!
Ngọc lửa màu trắng trên đầu ngón tay bùng cháy, bên tai vang lên thanh âm da thịt bị thiêu đốt.
Lưu Ngọc cảm thấy tất cả đau đơn như đâm thẳng vào ngực, thân thể không thể khống chế bắt đầu run rẩy, cơ hồ duy trì không được.
Đau quá.
Thời điểm Bích Linh lần lượt bỏ tay y ra…….
Thời điểm Bích Linh xoay người rời đi……
“Tỉnh? Còn không mau biến trở về đi?”
“Meo?” Lưu Ngọc nghiêng đầu, nhất thời khó hiểu.
Bích Linh lập tức nắm chặt tay, hàm dưới cắn chặt, một chữ lại một chữ nói:
“Ta nói là ngươi biến ra hình người!”
“Meo….” Lưu Ngọc lại kêu một tiếng, lúc này mới phát hiện chính mình biến thành bộ dạng hắc miêu, lại nhìn biểu tình cổ quái của Bích Linh, nhất thời sáng tỏ.
Nha, thì ra là thế.
Người này tuy rằng khôi phục trí nhớ, nhưng lại vẫn như cũ đối với tai miêu không có sức chống cự.
Y trừng lớn con ngươi, càng không biến quay về hình người, ngược lại “meo meo” vài tiếng, mạnh nhảy vào trong lòng Bích Linh.
Bích Linh quá sợ hãi, luống cuống tay chân ứng phó vật bé nhỏ trong lòng, hoàn toàn không biết như thế nào cho phải, chỉ có thể ngốc kéo lây lỗ tai Lưu Ngọc, hung tợn nói:
“Ngươi phát điên cái gì? Nhanh lên biến trở lại đi!”
“Meo ~” Lưu Ngọc vô tội tha dài âm điệu, làm bộ bối rối không nghe thấy, cố ý hướng ngực hắn cọ cọ.
Bích Linh quả thực không thể nhịn được nữa, cuốn cổ tay, lại tính toán sử dụng pháp thuật.
Nào biết Lưu Ngọc đã sớm có chuẩn bị, thân hình uốn éo, động tác linh hoạt tránh được tay hắn, một lần nữa nhảy về trên bàn.
“ Trở về!” Bích Linh kêu to ra tiếng, lập tức thân thủ đi bắt.
Lưu Ngọc cũng không để ý đến hắn, đắc ý dào dạt giơ giơ móng vuốt, thả người nhảy về phía trước, nhẹ nhàng khéo léo nhảy tới trên giường Bích Linh, đem chăn nệm sạch sẽ tới tới lui lui giẫm lên một lần.
Bích Linh chưa từng bị kẻ nào trêu đùa như vậy, lập tức giận đến mất lý trí, thầm nghĩ đem con miêu yêu kia bắt trở về, hung hăng mà……cắn nó một ngụm!