Bánh Bao Mai Mối: PaPa Tổng Tài Theo Đuổi Lại MaMi!
Chương 117 : Vì sao lại chạm môi?
Ngày đăng: 16:25 27/05/20
#BooMew
Bốn cục thịt bu quanh Đỗ Dương Xuân Hy hít hít mũi.
Đỗ Dương Xuân Hy hôn trán từng đứa nói.
" Ở đây là nhà mới của năm mẹ con mình, ngoan ngoan nha đừng khóc nè. "
" Mami híc híc... "
Bốn cục thịt tám mắt đỏ ửng không nín được, Đỗ Dương Xuân Hy ôm hai cục thịt đi về hướng sofa, hai cục thịt còn lại đang định đuổi theo thì Khổng Bắc Trình hai tay ôm hai đứa đi về hướng sofa.
Đặt bốn bé ngồi ngay ngắn trên sofa, Đỗ Dương Xuân Hy liền ngồi xuống đối diện với bốn cục thịt mập mập chắc nịch của mình nói.
" Đây là nhà mới của chúng ta, Bon, Ban, Ben, Mèo có thích không? "
Bốn cục thịt hít hít mũi nghe mami Hy Hy nói liền nhìn quanh một vòng nói.
" Thích ạ. "
" Nhà đẹp lắm ạ. "
" Đồ chơi thích lắm ạ. "
" Những bông hoa thật đẹp ạ. "
Đỗ Dương Xuân Hy cười cười lại hỏi.
" Thế để bốn đứa con ở đây có thích không? Sẽ không bị dọa sợ nữa đúng không? "
" Vâng ạ. "
" Nhưng con không muốn xa mami đâu.
" Vắng mami thật đáng sợ. "
" Con muốn mami ôm ôm. "
" Mami cũng ở đây mà khi mami đi làm bốn đứa con vẫn sẽ còn ở trường nha. "
" Vâng ạ... "
Đỗ Dương Xuân Hy nhận khăn ướt từ tay của Khổng Bắc Trình, lau khuôn mặt từng bé một nói.
" Sau này không được khóc nữa, khi các con đi học khóc sẽ làm phiền rất nhiều bạn khác có biết không? " dừng một chút Đỗ Dương Xuân Hy lại nói.
" Với lại khóc thật giống mấy đứa con nít đấy. "
Bốn cục thịt hít hít mũi nói.
" Không có con nít híc. "
Khổng Bắc Trình và Đỗ Dương Xuân Hy nhìn bốn cục thịt như vậy không khỏi buồn cười, anh ngồi xuống đối diện với bốn bé, trầm giọng nói.
" Các con mà khóc mami của các con sẽ rất đau lòng đó nha. "
Đỗ Dương Xuân Hy bĩu môi im lặng, bốn cục thịt nhướng nhướng mày nhìn Khổng Bắc Trình lại nhìn Đỗ Dương Xuân Hy hỏi.
" Mami... chú ấy là ai? "
" Sao lại ở trong nhà của chúng ta? "
" Lúc sáng chú ấy chạm môi của mami? "
" Vì sao lại chạm môi? "
Đỗ Dương Xuân Hy nghe câu hỏi của một cục thịt không khỏi buồn cười, nhưng khi nghe đến câu hỏi của ba cục thịt còn lại thì thì cứng đờ người ra, mặt đỏ lên.
Khổng Bắc Trình ho khan một tiếng nói.
" Ngủ dậy đã đói chưa? Có muốn uống sữa không? "
Bốn cục thịt vốn còn đang muốn nghe đáp án, nhưng khi nghe đến hai từ " uống sữa " liền quên đi sự tò mò của mình nói.
" Uống ạ. "