Bảo Bối Con Là Ai

Chương 1 :

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Lăng Húc tỉnh lại từ trong bóng đêm, phát hiện mình ở một nơi xa lạ, đứng trước mặt mình là vài người xa lạ.



Những người đó xúm quanh cậu, nhìn thấy cậu mở to mắt, đều hỏi: “Cậu không sao chứ?”



Lăng Húc nhắm chặt mắt, xác định mình không bị ảo giác, cậu đúng là đang ở một nơi xa lạ, liếc mắt nhìn nơi này tương đối giống phòng bếp, vài người này còn có người đội mũ đầu bếp.



Nhưng cậu nhớ rõ ràng mình nên ở sân thể dục chơi bóng mới đúng, hình như bị người ta dùng khuỷu tay va vào đầu một chút, trước mắt tối sầm mất đi ý thức. Nhưng không biết sao lại… nếu tỉnh lại, cũng nên ở bệnh viện mới đúng, hơn nữa cha mẹ mình đâu?



“Lăng Húc, cậu không sao chứ?” Một phụ nữ trung niên quơ quơ tay ở trước mặt cậu.



Lăng Húc nhìn cô ta, cô gái kia cậu không quen, vì thế mở miệng hỏi: “Cô là ai?”



Vài người trước mặt lập tức đều ngây ngẩn cả người.



Lăng Húc kịp phản ứng mình vẫn nằm trên mặt đất, cậu đứng lên, trong quá trình này không cẩn thận va rớt một cái chén trên bàn bên cạnh.



Nhưng lúc này không có người lo lắng điều đó.



Người đàn bà trung niên nhìn cậu, thật cẩn thận hỏi: “Lăng Húc, cậu không có vấn đề gì chứ?”



Lăng Húc không trả lời cô ta, bởi vì cậu không biết người này là ai, cũng không biết đây là nơi nào. Làm một học sinh trung học, tuy rằng cậu hút thuốc uống rượu đánh nhau chung chạ ở bên ngoài, nhưng đột nhiên bị vứt bỏ giữa một đám người xa lạ như vậy, cậu vẫn có chút không biết làm sao.



Cậu đẩy người trước mặt ra, dùng sức chạy ra ngoài.



“Lăng Húc? !”



“Cậu ta làm sao vậy?”



Vài người đều phát ra tiếng kêu sợ hãi.



Từ phòng bếp chạy ra ngoài, cậu phát hiện bên ngoài là một cái hành lang, bên trái hành lang là góc chết, bên phải có ánh đèn chứng tỏ có thể đi ra ngoài. Nhưng lúc cậu chạy qua bên phải đi ra ngoài mới phát hiện nơi này dĩ nhiên là một tiệm bánh ngọt. Bây giờ không biết vì cái gì một người khách cũng không có, nhưng mà toàn bộ tiệm bánh ngọt nhìn có vẻ ấm áp sáng ngời.



Không có thời gian nghĩ tại sao mình lại ở chỗ này, lúc Lăng Húc đi tới mở cánh cửa thủy tinh muốn đi ra ngoài, trong giây lát liền ngây ngẩn cả người.
Lăng Húc sửng sốt một chút mới kịp phản ứng cậu bé đang nói chuyện với mình.



“Nhóc là ai?” Cậu có chút bất mãn ngữ khí của đứa bé này, một học sinh tiểu học dám nói chuyện với một học sinh trung học như vậy?



Đứa bé kia ngửa đầu, đôi môi mở ra rồi ngậm lại, “Ngốc rồi sao?”



Lăng Húc lập tức nâng nắm tay lên, nhưng không đánh xuống, bởi vì cậu là một học sinh trung học, không thể so đo với học sinh tiểu học, chỉ tức giận quát: “Đứa bé này từ chỗ nào tới?”



Đứa bé vẫn luôn nhìn cậu.



Một lát sau, cửa lớn tiệm bánh bị đẩy ra, người đàn bà trung niên vừa rồi lộ mặt, nói rằng: “Lăng Húc, cuối cùng cậu cũng trở lại, tôi còn tưởng rằng ngay cả con trai cậu cũng không cần.”



Lăng Húc nhíu mày, “Con trai gì?”



Người đàn bà nhìn về phía cậu bé ngồi dưới đất, “Con của cậu đó, điều này cậu cũng không nhớ rõ ?”



Lăng Húc ngạc nhiên trừng lớn mắt. “Con của tôi?”



Người đàn bà kia gật gật đầu.



Lăng Húc giật mình, cậu há miệng hồi lâu không khép lại, đột nhiên động tác cứng ngắc mà quay đầu nhìn về phía người đàn bà trung niên, cổ như bị chặn lại, phun ra từng chữ nói rằng: “Cô là vợ của tôi?”



Người đàn bà trung niên hồi cậu một chữ: “Phi!”



Lăng Húc thở ra một hơi dài, cả người có chút thoát lực, một bàn tay đỡ lấy tủ kính thủy tinh bên cạnh, thầm nghĩ: “May quá, may quá.”



Người đàn bà trung niên nói: “Tôi là bà chủ của cậu! Cậu còn không đi làm ?”



Lúc này Lăng Húc vô cùng không thèm để ý thân phận của người đàn bà trung niên, cậu cúi đầu, một lần nữa nhìn về phía cậu bé xinh đẹp.



Cậu bé vẫn ngửa đầu nhìn cậu, đôi môi phấn nộn không vui chậm rãi nhếch lên.