Bảo Bối Con Là Ai

Chương 21 :

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Từng đi lính?



Lăng Húc đứng tại chỗ sững sờ, cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng, cậu hỏi Đặng Thịnh chính mình đi lính lúc nào, làm lính bao lâu, Đặng Thịnh mờ mịt tỏ vẻ mình cũng không rõ.



Về quá khứ của Lăng Húc, trước kia cậu nhắc tới vô cùng ít, chuyện tham gia quân ngũ là ngẫu nhiên nhắc tới, cũng không cẩn thận nói kỹ. Tính cách của hai thợ khác trong tiệm đều trầm mặc ít lời vùi đầu chăm chỉ làm việc, quá khứ của cậu càng ít người biết.



Lăng Húc muốn nhớ lại những cái gì cũng nhớ không được.



Bà chủ đi đến tiệm thuốc bên cạnh mua thuốc mỡ cho cậu, kéo cậu đi ra bên ngoài ngồi xuống, dùng bông bôi thuốc giúp cậu.



Lăng Húc đã không cảm thấy đau đớn, cậu nói: “Không sao.”



Bà chủ khuyên: “Cẩn thận bị nhiễm.”



Lăng Húc nhìn động tác cẩn thận của bà chủ, nhẹ giọng nói: “Chị, chị đối với tôi thật tốt.”



Bà chủ liếc cậu một cái, “Miệng ngọt như vậy? Rốt cuộc muốn nói với tôi chuyện gì?”



Lăng Húc do dự một chút, mở miệng nói rằng: “Tôi tính mang Thiên Thiên dọn đi.”



“Hả?” Bà chủ có chút kinh ngạc, “Thuê phòng ở ?”



Lăng Húc lắc đầu, “Anh của tôi bảo tôi dọn đến chỗ anh ấy ở.”



Bà chủ giúp cậu bôi thuốc xong, thu dọc đồ trên bàn, hỏi: “Anh? Là người lần trước cậu nói đó hả?”



Lăng Húc đáp: “Vâng, chính là anh ấy.”



Về mấy chuyện loạn thất bát tao trong nhà, Lăng Húc không tính nói kỹ càng tỉ mỉ cho bà chủ.



Bà chủ kỳ quái nói: “Lần trước không phải nói anh ta không để ý tới cậu sao? Sao nào? Hiểu lầm cởi bỏ ? Hòa hảo ?”



Lăng Húc gật đầu, “Giờ anh ấy ở một mình, phòng cũng thực lớn, bảo tôi và Thiên Thiên dọn đi qua cùng ở với anh ấy, tôi cảm thấy rất tốt.”



Bà chủ nghe cậu nói như vậy, đáp: “Đó là rất tốt, nhưng anh cậu bao nhiêu tuổi rồi? Không kết hôn?”



Bản thân Lăng Húc cũng có chút mờ mịt, “Khả năng tạm thời không tính toán đi.”
Thật ra thang trượt kia với cậu là rất ngắn, vốn không thể duỗi thẳng hai chân, cậu chỉ có thể cuộn hai cái đùi lại, ngồi xổm ở trên trượt xuống, vừa mới trượt liền nhìn thấy Lăng Dịch đứng ở cửa phòng nhìn bọn họ.



“Thú vị sao?” Lăng Dịch chống một cánh tay ở khung cửa hỏi, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.



“Thú vị nha, ” Lăng Húc đáp, còn cúi đầu hỏi Thiên Thiên trong ngực, “Có phải thực thú vị, chơi thực vui không?”



Thiên Thiên hưng phấn mặt đỏ rần, liên tục gật đầu.



Lăng Húc nói: “Anh tới thử một lần không?”



Lăng Dịch lắc đầu, “Hai người chậm rãi chơi, anh đi thay quần áo.” Nói xong, anh vừa cởi nút áo vừa đi đến phòng ngủ của mình.



Lăng Húc ôm Thiên Thiên đặt xuống đất, nói: “Chính mình chơi.” Sau đó đứng dậy đuổi theo chạy đi ra ngoài phòng, lại quay người đầu nhìn Thiên Thiên, “Chú ý an toàn, ngã đánh đòn.”



Chờ đến quay đầu trở lại thì cậu nhìn thấy Lăng Dịch đang vươn tay đóng cửa.



Lăng Húc chạy tới chắn một chút, nói: “Trong nhà đều là đàn ông, đóng cửa cái gì?”



Tay Lăng Dịch đặt lên tay nắm cửa: “Thói quen, có vấn đề?”



Lăng Húc cười: “Anh đổi quần áo của anh, em nói chuyện với anh một lát.”



“Em muốn nói gì?” Lăng Dịch nhìn cậu, “Nói trước đi.”



Lăng Húc cười cười, “Lại không ảnh hưởng anh.”



Lăng Dịch buông tay nắm cửa, hai tay khoanh trước ngực, “Anh phát hiện em đặc biệt thích xem anh thay quần áo, đã nhiều năm như vậy, tật xấu này vẫn không đổi được ?”



Lăng Húc cười hì hì.



Lăng Dịch bất đắc dĩ, xoay người đi đến bên giường mình.



Lăng Húc ở phía sau anh nói rằng: “Cám ơn anh, Thiên Thiên thật sự rất vui vẻ, vừa rồi anh cũng thấy đó.”



Lăng Dịch ngồi ở bên giường cởi nút áo, động tác tạm dừng một chút: “Thích là tốt, anh em chúng ta, không cần khách khí như vậy.”