Bảo Bối Con Là Ai

Chương 30 :

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Buổi chiều trở về, Lăng Dịch cùng Lăng Húc ngồi ở ban công nói chuyện.



Lăng Dịch hỏi cậu: “Tiễn mẹ em rồi?”



Lăng Húc ngậm thuốc gật gật đầu.



Bởi vì trong nhà có trẻ con, hai anh em hút thuốc đều đến ban công. Nhưng may mắn nghiện thuốc lá không nặng, chỉ mỗi khi Lăng Húc nhìn thấy Lăng Dịch đi ra hút thuốc mới có chút tâm ngứa, nhịn không được đi theo cọ một điếu.



Bây giờ cậu ngồi xổm trên ghế ngoài ban công, vừa nói chuyện với Lăng Dịch, vừa chậm rãi hưởng thụ điếu thuốc.



“Thế nào?” Lăng Dịch hỏi cậu tiếp.



Lăng Húc lắc đầu, “Không thế nào, tùy bà ấy đi, dù sao em không xen vào.”



Nói là nói như vậy, Lăng Dịch biết Lăng Húc vẫn sẽ lo lắng, anh nói: “Có gì cần anh giúp thì cứ nói.”



Lăng Húc đáp: “Biết.”



Buổi tối Lăng Dịch ăn xong cơm chiều nói muốn đi ra ngoài một chuyến.



Lăng Húc rất kỳ quái, đuổi theo anh hỏi: “Đã trễ thế này còn đi đâu?”



Lăng Dịch đứng ở cửa đổi giày, dừng lại nói: “Đi cùng uống rượu với bạn.”



Lăng Húc hỏi: “Dạ dày của anh còn chưa tốt hẳn không phải sao?”



Lăng Dịch nhìn cậu, thở dài một hơi: “Em muốn đi cùng sao?”



Lăng Húc cười một chút, cậu quả thật có chút muốn đi cùng.



Lăng Dịch nói: “Em đi Thiên Thiên làm thế nào? Mang Thiên Thiên đi quán bar sao?”



Lăng Húc nghe anh nói như vậy liền biết đêm nay không có khả năng đi theo, có chút thất vọng, phất phất tay với Lăng Dịch: “Đi sớm về sớm.”



Lăng Dịch khoát tay chặn lại, “Đi đây.”



Anh hẹn Phan Văn Thiệu đi ra gặp mặt. Buổi chiều anh về còn chưa liên lạc với Phan Văn Thiệu, Phan Văn Thiệu đã gọi tới hai cuộc điện thoại, đuổi theo gọi anh buổi tối đi ra ngoài uống rượu.



Anh biết lòng hiếu kỳ của Phan Văn Thiệu đã bùng nổ, sắp áp không được.



Rất nhiều lời Lăng Dịch không có cách nào nói với người khác. Từ nhỏ anh chính là người nội liễm, khi còn bé anh từng nghe dì trộm nói với ba anh, cảm thấy anh thâm trầm, khi đó anh mới lên cấp hai.



Khả năng dù có mẹ kế, nhưng Lăng Dịch vẫn định nghĩa mình là đứa bé trong gia đình mồ côi mẹ như cũ, so với bạn bè cùng tuổi anh càng trưởng thành sớm, cũng càng mẫn cảm.



Điểm này thật ra Thiên Thiên có chút giống anh. Tuy rằng không rõ vì cái gì cho rằng Thiên Thiên lớn lên giống anh, nhưng Lăng Dịch vẫn cảm thấy tính cách Thiên Thiên thực giống anh khi còn bé nhau. Cảnh này khiến anh nhịn không được muốn yêu thương Thiên Thiên nhiều hơn một ít, đồng thời tình cảm đối với Thiên Thiên cũng càng thêm phức tạp.



Mà Phan Văn Thiệu đại khái là người duy nhất có thể để anh bớt một ít cố kỵ nói ra tâm sự của mình, những bí mật dưới đáy lòng khó có thể nói ra.



Bọn họ không có đi gay bar.
Lăng Húc lắc lắc đầu, “Không tính toán đi gặp bọn họ.”



“Sao vậy?” Lăng Dịch nhìn cậu.



Lăng Húc lại nhìn chăm chú vào hàng dài ô tô sắp xếp phía trước, nói: “Cảm thấy không có gì để nói, tất cả mọi người đi đọc đại học, chỉ có mình em đi bộ đội tham gia quân ngũ.”



Trầm mặc một khắc, Lăng Dịch hỏi cậu: “Hối hận ?”



Lăng Húc lắc lắc đầu, “Đương nhiên không hối hận, chỉ có chút sợ hãi thôi.”



Lăng Dịch nhìn mặt nghiêng của Lăng Húc, bây giờ cậu nhìn an tĩnh mà bình thản, đã không có nhanh nhẹn như trước kia. Thời gian trôi qua ảnh hưởng đến tính cách của một người thật sự lớn đến đáng sợ.



“Em thật sự thay đổi rất nhiều, ” Lăng Dịch lại nói một lần nữa.



Lăng Húc xoay đầu lại nhìn anh, “Người luôn phải lớn lên.”



Lái xe qua một con phố, rồi lại dừng lại ở đầu một con phố.



Lăng Dịch đạp phanh xe, chú ý thấy Lăng Húc đang nhìn ven đường ngoài cửa sổ, nơi đó có hai người đàn ông đang chờ xe taxi, thời gian này rất khó tìm được xe trống, cho nên bọn họ đợi thời gian không ngắn, hành vi cử chỉ đứng ở ven đường có chút thân mật khác thường.



Chỉ cần nhìn liếc mắt một cái Lăng Dịch liền dám khẳng định quan hệ của hai người không bình thường, anh thấy Lăng Húc còn luôn nhìn bọn họ, nói: “Đồng tính luyến ái.”



“Hả?” Lăng Húc có vẻ hơi kinh ngạc, ý thức được Lăng Dịch phát hiện mình đang nhìn chằm chằm hai người kia, cười một chút nói, “Có thể, nhìn thật khó tiếp thu, hai người đàn ông.”



Cái gì Lăng Dịch cũng không nói, anh tạm dừng trong chốc lát, đốt một điếu thuốc cho mình.



Dòng xe phía trước đã bắt đầu chậm rãi di động, cho đến khi Lăng Húc nhắc nhở anh có thể đi rồi, anh mới khỏi động xe.



Buổi tối hai người đều uống rượu.



Đã lâu Lăng Dịch không cùng uống rượu với Lăng Húc, trước kia tửu lượng của Lăng Húc không ra làm sao, hai chai bia đã có thể làm cậu say chuếnh choáng, mà bây giờ Lăng Dịch đã không xác định được Lăng Húc có thể uống bao nhiêu.



Càng về sau, chính Lăng Dịch cũng có chút say.



Về đến nhà, anh ngồi ở trên ghế sa lông lười biếng không muốn nhúc nhích, ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, đốt điếu thuốc cho mình.



Lăng Húc cũng uống không ít, vừa về tới nhà liền lui ở ghế sa lon đơn bên cạnh không muốn nhúc nhích.



Lăng Dịch hút xong một điếu thuốc, quay đầu nhìn thấy Lăng Húc vẫn không nhúc nhích, vì thế đứng lên đi đến sau lưng sô pha, hai tay chống trên lưng ghế sô pha cúi đầu nói với cậu: “Đi tắm rửa.”



Lăng Húc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút vô pháp tập trung.



Lăng Dịch cứ như vậy cúi đầu nhìn thẳng cậu, nhìn thấy cánh môi hồng nhuận ướt át của cậu , qua một hồi lâu, khom lưng xuống chậm rãi hôn lên.



Nụ hôn này chỉ là chạm vào môi, Lăng Dịch từ hoảng hốt tỉnh táo rời khỏi môi Lăng Húc, giống như chuyện gì cũng không xảy ra mà vỗ vỗ mặt của cậu: “Tắm rửa.”



Lăng Húc sửng sốt vài giây sau mới đáp: “A, được.”