Bảo Bối Con Là Ai

Chương 39 :

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Hai ngày này, Lăng Húc luôn cảm thấy tâm tình của Lăng Dịch không quá tốt, không có tức giận, chỉ là hưng trí không cao.



Lăng Húc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có liên quan đến chuyện Phan Văn Thiệu.



Cậu cảm thấy thực nghi hoặc, cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy lúc Lăng Dịch nghe nói đến chuyện Phan Văn Thiệu thì không có biểu hiện ra vẻ kinh ngạc. Một chút cũng không kinh ngạc, điều này thuyết minh có khả năng trước đó anh đã biết, hơn nữa, hình như anh còn từ chối Lưu Hiểu Lộ, ngay cả một mỹ nữ như Lưu Hiểu Lộ còn có thể từ chối, chẳng lẽ——



Lăng Húc đột nhiên rùng mình một cái, cậu nghĩ chẳng lẽ người Lăng Dịch thích chính là Phan Văn Thiệu, cho nên nhiều năm như vậy anh mới không kết hôn?



Suy nghĩ đến khả năng này, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là: tuyệt đối không được!



Mặc kệ thế nào, cậu cũng không thể tiếp nhận anh trai sẽ thích Phan Văn Thiệu.



Lăng Húc cảm thấy cậu hẳn là phải thăm dò Lăng Dịch một chút, mà trước đó, cậu phải làm rõ rốt cuộc Lăng Dịch thích đàn ông hay phụ nữ.



Buổi chiều ngày đó, Lăng Húc thừa dịp Lăng Dịch đi công ty, tìm kiếm đồ trong thư phòng Lăng Dịch, đầu tiên là mở máy tính muốn tìm thư mục văn kiện hay lịch sử lướt web bại lộ tính hướng của anh hay không, sau đó lại đi lật tủ đầu giường của anh, muốn nhìn xem có thể tìm ra manh mối gì không.



Bởi vì không dám xoay người, cho nên Lăng Húc quỳ gối tìm kiếm ở đầu giường Lăng Dịch.



Thiên Thiên cảm thấy tò mò, ghé vào cửa hỏi: “Ba tìm cái gì vậy?”



Lăng Húc nói với nó: “Chuyện này không liên quan đến con, mau trở lại phòng đi chơi đi.”



Thiên Thiên có chút lo lắng, nhìn nhiều hai lần.



Lăng Húc phất phất tay, “Mau trở về.”



Lật tìm không nhìn thấy có đồ vật gì đặc biệt, thế nhưng Lăng Húc lại tìm được một cái vòng cổ có mặt hình trái tim dưới gối Lăng Dịch, đây là một cái vòng cổ có hình thức rất xưa, hình trái tim làm bằng đồng, có thể mở ra, hai bên có thể bỏ ảnh.



Lăng Húc mở ra, nhìn thấy bên trong là ảnh của một cô gái còn trẻ tuổi, ảnh cô gái kia Lăng Húc đã từng gặp qua, đúng là mẹ của Lăng Dịch, mà mặt khác lại là ảnh của Lăng Dịch khi còn bé.



Nhìn đến tấm ảnh này, Lăng Húc đột nhiên nhớ tới một sự kiện bị mình xem nhẹ, lần trước cậu tìm album chẳng phải là vì tìm ảnh hồi còn nhỏ của Lăng Dịch sao? bởi vì cậu muốn xem thử có phải Thiên Thiên lớn lên rất giống anh hay không.



Bây giờ lại nhìn đến ảnh chụp, Lăng Húc nhớ lại chuyện này, bất giác nhíu mày.



“Thiên Thiên!” Cậu đứng lên la lớn.



Một lát sau Thiên Thiên đã chạy tới hỏi: “Chuyện gì?”



Lăng Húc nhìn ảnh chụp lại nhìn Thiên Thiên, sau đó đóng mặt dây chuyền lại, nói: “Không có việc gì, ba nhìn con thôi.”



Thiên Thiên tò mò hỏi: “Ba lật đồ vật của bác à?”



Lăng Húc nói với nó: “Có gì đâu, bác sẽ không tức giận.”
Lăng Dịch đương nhiên sẽ không rảnh rỗi như vậy, nhưng Lăng Dịch có lái xe, có bí thư, đưa đón Thiên Thiên khẳng định không có vấn đề.



Nhưng Thiên Thiên lại không vui.



Ngày nhà trẻ khai giảng, Lăng Húc vì liên tiếp nghỉ rất nhiều ngày nên ngại tiếp tục xin phép, chỉ có thể kính nhờ Lăng Dịch giúp cậu đi một chuyến.



Khi ở trên xe, Thiên Thiên rầu rĩ không vui vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.



Lăng Dịch nhận ra tâm tình của nó, nhẹ nhàng sờ đỉnh đầu của nó, hỏi: “Khai giảng không vui?”



Thiên Thiên lắc đầu, nói: “Có phải ba rất bận không?”



Lăng Dịch nói với nó: “Ba không đưa cháu đi khai giảng nên tức giận?”



Thiên Thiên đáp: “Không tức giận.”



Lăng Dịch nhẹ nhàng cười cười, vỗ vỗ má của nó.



Đến nhà trẻ, Thiên Thiên gặp được Quan An Dung đã không gặp mặt một kỳ nghỉ hè. Quan An Dung nhìn thấy nó thì hưng phấn chạy tới, hô: “Lăng Thiên Duệ!”



Thiên Thiên cũng mở miệng kêu tên của nó: “Quan An Dung.”



Hôm nay cùng Quan An Dung tới không phải là mẹ nó Triệu Phỉ Nghiên, mà là ba nó.



So sánh thì Quan An Dung càng hy vọng mẹ cùng nó tới, bởi vì mẹ xinh đẹp, mà ba nó thì thật sự không ra làm sao, hơn nữa nó có mẹ, Thiên Thiên không có, nó cảm thấy Thiên Thiên khẳng định thực hâm mộ nó có một người mẹ xinh đẹp như vậy.



Nhưng hôm nay người cùng Thiên Thiên tới không phải là ba cậu ta, là một người đàn ông rất cao.



Quan An Dung ngẩng đầu lên nhìn Lăng Dịch, hỏi Thiên Thiên: “Chú ấy là ai vậy?”



Thiên Thiên vươn tay bắt lấy quần Lăng Dịch, “Bác của tớ.”



Quan An Dung nhìn Lăng Dịch trong chốc lát, há miệng nghĩ nghĩ mới nói với Thiên Thiên: “Mẹ tớ không có tới.”



“A, ” Thiên Thiên cũng không thèm để ý mẹ nó, vươn tay muốn Lăng Dịch ôm nó, đồng thời nói với Quan An Dung, “Tớ muốn đi tìm cô giáo.”



Lăng Dịch nói với nó: “Nói gặp lại bạn của cháu trước đã.”



Thiên Thiên khoát tay áo, “Gặp lại.”



Quan An Dung ngửa đầu nhỏ giọng đáp: “Gặp lại, ” sau đó có chút ủ rũ xoay người rời khỏi.