Bảo Bối Con Là Ai

Chương 46 :

Ngày đăng: 09:13 18/04/20


Lăng Dịch tỏ thái độ ngay từ đầu, kế tiếp không có ai nhắc lại chuyện Lăng Húc, không có người muốn vì chuyện nhỏ này mà đắc tội Lăng Dịch.



Cũng vì vậy, giữa mọi người và Lăng Húc dường như không giao lưu gì, chủ yếu là bởi vì xấu hổ.



Trường hợp này, Lăng Húc thật sự cảm nhận được cái gì gọi là ăn không có khẩu vị, cậu dứt khoát chuyên tâm chăm sóc Thiên Thiên, hỏi Thiên Thiên muốn ăn cái gì cậu kẹp cho nó.



Cá tính Thiên Thiên mẫn cảm, nó có thể cảm giác được người chỗ này đối xử với bọn họ không quá thân mật, lúc Lăng Húc hỏi nó muốn ăn cái gì thì nó đều lắc đầu.



Lăng Húc nói: “Không ăn sao được? Buổi tối về không có đồ ăn khuya đâu.”



Lúc này Lăng Dịch mở miệng: “Không muốn ăn thì thôi, đợi lát nữa anh mang hai người đi ăn khuya.”



Thiên Thiên vội vàng gật gật đầu.



Lúc này, dì út của Lăng Dịch mở miệng hỏi Lăng Húc: “Tiểu Húc, đây là con trai của cháu sao?”



Thật ra trước kia dì út và Lăng Húc vô cùng thân mật, Lăng Húc nghe được cô mở miệng hỏi mình, đáp: “Là con trai cháu.”



“Lớn như vậy a…” Dì út không khỏi có chút cảm khái.



Lăng Húc đưa tay sờ đầu Thiên Thiên một chút.



Dì út hỏi: “Vợ cháu đâu?”



Lăng Húc nói: “Ly hôn.”



Dì út nghe vậy than nhẹ một tiếng, “Cháu cũng không dễ dàng.”



Lăng Húc nghĩ quả thật không dễ dàng, cho đến bây giờ cậu và Thiên Thiên vẫn luôn thực vất vả. Vừa mới mất đi ký ức, bản thân cậu luôn cảm thấy sắp chịu không nổi, không ngờ lúc ấy cắn răng nhịn xuống, bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy không có gì.



Tiềm lực của con người quả nhiên là vô cùng.



Hiện giờ chợt nghe người từng là thân nhân yêu thương cậu nói cậu không dễ dàng, Lăng Húc nhiều ít có chút bị chạm đến tâm sự, cố gắng cười cười, không biết nên nói cái gì.



Dì út lại hỏi cậu: “Vậy bây giờ cháu ở đâu?”



Lăng Húc nói: “Ở chung với anh cháu.”



Dì út có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ, nhưng cô sợ nói nhiều sẽ chọc Lăng Dịch không vui liền không tiếp tục truy vấn. Lúc này con trai của cô nói chuyện dời đi lực chú ý, cuộc đối thoại với Lăng Húc liền gián đoạn như vậy.



Một bữa cơm ăn không có tư vị.



Sau Lăng Húc đi vệ sinh, ngẫu nhiên nghe chú cả và chú hai ở bên ngoài nhà vệ sinh hút thuốc nói chuyện phiếm, lúc ấy bọn họ không chú ý Lăng Húc ở đây.


“Anh!” Lăng Húc đột nhiên từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, chôn mặt vào lưng anh, “Đừng ép em.”



Lăng Dịch dừng bước, nháy mắt kia anh đột nhiên hiểu được cảm giác tim đập nhanh hơn, giống như có cái gì đó thực nhanh sẽ phá kén mà ra, anh nghe được chính mình dùng âm điệu bình tĩnh như cũ hỏi: “Anh ép em cái gì ?”



Lăng Húc ôm anh không bỏ, giọng có chút nặng nề, “Vì sao anh không quen bạn gái?”



Lúc này Lăng Dịch thản nhiên đáp: “Anh không thích phụ nữ.”



Lăng Húc nói: “Anh thích đàn ông.” Lần này không là nghi vấn, mà là câu trần thuật.



Lăng Dịch không phủ nhận.



“Anh thích em sao?” Lăng Húc không biết uống say mấy phần, những lời này nói là uống rượu nói mê sảng, không bằng nói là cậu mượn rượu lấy thêm can đảm.



Lăng Dịch cảm thấy tâm tình của mình thực khó bình tĩnh, không ngờ qua lâu như vậy, anh còn nghe được Lăng Húc hỏi anh vấn đề này, đối với anh mà nói, trên thế giới này một chuyện không cần nghi vấn nhất, đại khái chính là việc anh thích Lăng Húc, bởi vì chuyện này đã trải qua thời gian quá dài.



Nhưng không có được câu trả lời Lăng Húc có chút lo lắng, anh lại hỏi một lần: “Anh không thích em?”



Lần này Lăng Dịch nói: “Vậy còn em?”



Anh không vội vã trả lời, mà là muốn nghe được đáp án của Lăng Húc.



Lăng Húc trầm mặc một chút: “Em cảm thấy hình như em có chút thích anh, so với bạn gái trước kia còn thích.”



“Đừng so anh với bạn gái của em, em ở trước mặt bạn gái căn bản không thật tâm.”



“Ai nói, ” Lăng Húc nhịn không được phản bác, nhưng sau đó lại thừa nhận, “Có thể là thế đi, dù sao anh không giống.”



“Lăng Húc, ” Lăng Dịch gọi tên của cậu, “Em hiểu được em đang nói cái gì sao?”



Lăng Húc nói: “Đương nhiên biết, anh có thể đừng xoay lưng nói chuyện với em không? Tốt xấu liếc mặt em một cái được không?”



Lăng Dịch xoay người lại đối mặt với cậu.



Lăng Húc đột nhiên đứng lên, áp qua hôn môi Lăng Dịch một cái. Bởi vì cậu dùng lực có chút lớn, Lăng Dịch bị cậu đâm cho lui về phía sau một bước, ngồi ở trên bàn, Lăng Húc đi theo áp qua, hai tay chống bên người Lăng Dịch, lại hôn môi anh một cái.



Lăng Dịch nhìn Lăng Húc, nhìn thấy mặt cậu bị nóng đến ửng đỏ, đã vô pháp nhận ra vì cồn hay là vì kích động, hai mắt của cậu mang theo hơi nước ướt át, không mấy thanh minh, có chút mơ hồ, lúc này tầm mắt của cậu hết sức chuyên chú dừng ở trên người anh, mang theo vẻ mặt có thể xưng là mê luyến.



Lăng Húc lại thử hôn môi Lăng Dịch một cái, không được đáp lại liền đánh bạo muốn duỗi lưỡi cạy mở bờ môi của anh.



Ngay lúc này Lăng Dịch giơ tay lên đè cái gáy cậu lại, hé miệng dùng sức hôn lên.



Hôn môi kịch liệt, mang theo khát vọng mút vào, Lăng Húc cảm thấy có chút đứng không vững, nâng lên một chân quỳ gối trên bàn, vươn tay ôm lấy gáy Lăng Dịch.