Bảo Bối Con Là Ai
Chương 52 :
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Đêm hôm đó đón Thiên Thiên trở về, Lăng Húc hỏi nó: “Bánh ngọt nhà Quan An Dung ăn ngon không?”
Lúc ấy đang là thời gian Thiên Thiên xem phim hoạt hình, nó ngại Lăng Húc chắn nó, nghiêng đầu tránh Lăng Húc nhìn chằm chằm TV, miệng đáp: “Không thể ăn.”
Lăng Húc nói: “Có phải không ngon bằng ba làm không?”
Thiên Thiên trăm vội bớt thời giờ gật gật đầu.
Lăng Húc thỏa mãn vuốt đầu của nó: “Thiên Thiên thật ngoan.”
Lúc đi ngủ, Lăng Húc đem tấm ảnh trong phòng của mình đặt trên tủ đầu giường của Lăng Dịch.
Lăng Dịch mang kính mắt, thực chuyên tâm mà nhìn máy tính của mình, lúc đầu Lăng Húc cho rằng anh đang lên mạng xem tin tức, kết quả để sát vào mới phát hiện anh đang chơi game.
“Chơi game gì vậy?” Lăng Húc hỏi.
Lăng Dịch nâng mắt nhìn cậu, lại rũ mắt xuống.
Lăng Húc có chút bất mãn thái độ của anh, đứng ở bên giường nâng chân lên đạp ở trên màn hình máy tính.
Cuối cùng Lăng Dịch bị dời đi lực chú ý, anh vươn tay nắm chặt chân Lăng Húc.
Lăng Húc muốn rút chân về, kết quả phát hiện bị Lăng Dịch nắm chặt.
Lăng Dịch nắm chân của cậu, dùng ngón tay nhẹ nhàng cong lòng bàn chân của cậu một chút.
Lăng Húc lập tức xù lông, cậu dùng lực muốn rút chân về, kết quả một chân đứng trên mặt đất không vững, sôi nổi hô: “Buông.”
Bên miệng Lăng Dịch treo một nụ cười nhạt, tiếp tục dùng ngón tay cong lòng bàn chân của cậu.
Lăng Húc nhịn không được cười ha hả, vừa cười vừa muốn rút chân về, nhưng không biết vì sao sức của Lăng Dịch lại lớn như vậy, cuối cùng cậu đứng không vững ngã chổng vó lên giường, còn giãy dụa nói: “Đừng cong nữa, thật nhột!”
Nhìn Lăng Húc cười đến chảy nước mắt, lúc này Lăng Dịch mới dừng tay, đổi thành nắm chặt cổ chân của cậu, dùng sức kéo cậu đến bên cạnh mình.
Lăng Húc nằm ở trên giường, há to mồm thở dốc, giơ tay lên lau nước mắt: “Muốn chết.”
“Dễ chết như vậy?” Lăng Dịch hỏi cậu.
Lăng Húc lại dùng sức một lần nữa, vẫn không thể rút chân ra khỏi tay Lăng Dịch, vì thế cậu buông tha, rõ ràng chống người đứng dậy, vượt qua thân thể Lăng Dịch, ngồi ở trên người anh.
Lúc này Lăng Dịch mới buông chân cậu, đổi thành đỡ lấy thắt lưng cậu.
Ngồi đối mặt với Lăng Dịch, Lăng Húc đột nhiên thẹn thùng, cậu cúi đầu hô một tiếng: “Anh—— ”
Lăng Dịch hỏi cậu: “Có chuyện muốn nói với anh?”
Lăng Húc không quen thuộc với hắn nên ngại liên tiếp truy vấn.
Qua đã lâu, Hình Dĩnh Phong mới lên tiếng: “Không nhớ rõ thì thôi, các người không có khả năng gặp lại, cậu mang theo Thiên Thiên sống cho tốt, tìm một cô gái mình thích rồi kết hôn.”
Lăng Húc không ngờ hắn sẽ như vậy nói, nghĩ ý trong lời hắn nói, không xác định hỏi một câu: “Người —— không còn sao?”
Hình Dĩnh Phong không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Nhưng theo Lăng Húc thì đó lại là chấp nhận.
Đột nhiên cảm thấy thở ra một hơi, có lẽ như vậy không quá tốt, nhưng nếu mẹ Thiên Thiên đã qua đời, đối với Lăng Húc hiện nay mà nói đúng là làm cậu thả lỏng một ít, ít nhất cậu vĩnh viễn không cần đối mặt với trường hợp làm cậu khó xử trong tưởng tượng.
Cũng sẽ không có một ngày có người đột nhiên xuất hiện mang Thiên Thiên đi.
Hình Dĩnh Phong vẫn trầm mặc, hai mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn về phía xa xa.
Lăng Húc trầm tĩnh lại, nhìn kỹ hắn trong chốc lát, hỏi: “Cậu còn tham gia quân ngũ sao?”
Hình Dĩnh Phong nghiêng đầu nhìn cậu, lộ ra một chút tươi cười, “Đúng vậy, còn tham gia quân ngũ, luyến tiếc xuất ngũ.”
Lăng Húc rất ngạc nhiên, hỏi: “Quan quân?”
Hình Dĩnh Phong vỗ bờ vai của cậu một chút, “Vốn chúng ta có thể trở thành chiến hữu sóng vai chiến đấu.”
Lăng Húc cảm thấy hắn nói chuyện không rõ ràng rất chán ghét, cần phải để người truy vấn: “Vì sao tôi xuất ngũ?”
Hình Dĩnh Phong nói: “Bởi vì con trai cậu.”
Lăng Húc đột nhiên cảm thấy tò mò, cậu còn muốn hỏi nhưng Hình Dĩnh Phong lại giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói với cậu: “Tôi còn có chút việc, đi trước.”
“Phải đi rồi sao?” lúc đầu Lăng Húc không muốn gặp hắn, bây giờ trầm tĩnh lại, lại không ngờ hắn phải đi nhanh như vậy.
Hình Dĩnh Phong nói: “Tôi có một tháng ngày nghỉ, nếu có cơ hội thì gặp lại một lần đi, tôi chỉ muốn xem cậu và Thiên Thiên có sống tốt hay không mà thôi.”
Lăng Húc vội vàng đáp: “Là rất tốt, nhưng chuyện đã qua bây giờ tôi cũng rất muốn biết.”
Hình Dĩnh Phong nhún nhún vai, “Có biết hay không cũng đã là chuyện quá khứ, không có biện pháp thay đổi cái gì, ít nhất bây giờ cậu thoải mái vui vẻ hơn lúc đó không phải sao?”
Lăng Húc còn muốn nói.
Hình Dĩnh Phong khép ngón trỏ cùng ngón giữa lại chạm nhẹ lên bên phải trán, “Bai, anh em.” Nói xong liền xoay người nhảy qua lan can, thừa dịp không có xe liền chạy tới phố đối diện, kéo ra cửa một chiếc xe dừng ven đường ngồi vào.
Hắn vừa lên xe, lái xe ngồi ở ghế điều khiển liền khỏi động ô tô rời khỏi.