Bảo Bối Con Là Ai
Chương 57 :
Ngày đăng: 09:14 18/04/20
Rời khỏi khách sạn suối nước nóng, Thiên Thiên đã gọi Hình Dĩnh Phong từ chú Hình thăng cấp lên cha nuôi.
Cha nuôi? Nghe có vẻ càng thân mật hơn bác.
Trên đường trở về, Lăng Dịch vẫn ngồi cùng xe Phan Văn Thiệu như cũ, tâm tình Thiên Thiên thực tốt, không muốn ngồi ở giữa Lăng Dịch và Lăng Húc mà đòi ngồi bên cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Xe lái đi, nó hát cả một đường.
Phan Văn Thiệu quay đầu đùa nó: “Thiên Thiên, tâm tình tốt vậy sao?”
Thiên Thiên thế nhưng trả lời y một tiếng: “Vâng.”
Lăng Dịch nhìn Thiên Thiên, hỏi nó: “Cha nuôi thực tốt?”
Thiên Thiên cười gật đầu.
Lăng Dịch hỏi xong không nói gì nữa.
Lăng Húc dùng tay chống đầu trầm mặc một đường, trong lòng không biết suy nghĩ gì.
Sau Thiên Thiên ngủ trên xe.
Lúc xuống xe Lăng Dịch phải ôm nó xuống.
Phan Văn Thiệu hỏi bọn họ có muốn cùng ăn cơm tối rồi lại trở về hay không.
Lăng Dịch: “Thôi, Thiên Thiên quá mệt mỏi, trở về tùy tiện ăn một chút là được.”
Phan Văn Thiệu nói tốt, phất phất tay để Tiêu Thời lái xe.
Về đến nhà, Lăng Dịch đặt Thiên Thiên lên ghế sa lon, cầm tấm thảm nhỏ lại khoát lên trên người nó.
Cơm chiều Lăng Húc xuống bếp nấu mì sợi, Lăng Dịch cầm rau củ trong tủ lạnh ra rửa, ngắt lá cải xả nước rửa sạch sẽ, Lăng Dịch lắc lắc nước trên tay, nói: “Anh đi gọi Thiên Thiên dậy, đợi lát nữa ăn cơm.”
Lăng Húc mới vừa bỏ mì sợi vào trong nước, gật gật đầu đáp: “Vâng.”
Lăng Dịch đi đến bên sô pha ngồi xuống, nhẹ nhàng hô: “Thiên Thiên.”
Thiên Thiên chậm rãi mở to mắt: “Bác.” Nó gọi một tiếng này không rõ ràng, nghe càng như là ba.
Lăng Dịch dùng ngón tay vuốt ve tóc mềm mại của nó, “Dậy ăn cơm chiều.”
Một lát sau, bọn họ lên xe taxi, Lăng Húc nhớ tới còn dặn thêm: “Hôm nay con đi kiểm tra thân thể đừng nói cho bác biết a.”
Thiên Thiên nói: “Vì sao ạ?”
Lăng Húc nghĩ nghĩ, nói với nó: “Nói ra sợ bác sẽ lo lắng thân thể của con.”
Thiên Thiên an tĩnh trong chốc lát, ngẩng đầu lên hỏi Lăng Húc: “Con sinh bệnh sao?”
“Ách…” Lăng Húc bị nó truy vấn có chút nghẹn lời, suy nghĩ trong chốc lát mới nói, “Không sinh bệnh, chẳng qua đến bệnh viện sẽ làm người ta cảm thấy sợ hãi, bác con lại nhát gan, chúng ta đừng dọa bác.”
Lúc này Thiên Thiên mới gật gật đầu: “Vậy được rồi.”
Mang theo Thiên Thiên đi trung tâm xét nghiệm đã liên hệ từ trước, cậu giao tinh dịch của Lăng Dịch cho bọn họ, lại để người lấy máu khoang miệng của Thiên Thiên.
Người làm xét nghiệm cũng phối hợp Lăng Húc, nói cho Thiên Thiên đây là đang kiểm tra vi khuẩn trong cổ họng nó.
Điền xong phiếu khám, giao kinh phí xét nghiệm, đối phương nói cho Lăng Húc cần khoảng nửa tháng mới có kết quả.
Lăng Húc hít sâu một hơi, đáp: “Được, tôi biết.”
Nửa tháng, nửa tháng này thời gian nghỉ ngơi của Hình Dĩnh Phong chấm dứt phải quay trở về bộ đội. Hắn vốn nói trước khi đi gặp mặt Lăng Húc một lần, kết quả bởi vì bận việc chậm trễ, cuối cùng vẫn không thể nào gặp.
Hình Dĩnh Nhàn gọi điện thoại giải thích cho Lăng Húc: “Anh trai em nói cho em biết, anh ấy nói anh biết chuyện rồi.”
Nhắc tới chuyện này Lăng Húc nhiều ít có chút căm tức, nhưng không thể phát giận với Hình Dĩnh Nhàn, “Vì sao cô phải gạt ta?”
Hình Dĩnh Nhàn nói: “Em thích anh nha, năm đó anh thà rằng mang theo Thiên Thiên rời đi, không nguyện ý tiếp thu em.”
Lăng Húc nghĩ thầm rằng, khi đó Hình Dĩnh Nhàn mới bao nhiêu, nghĩ cũng biết mình không có khả năng tiếp thu cô ta đi? Bây giờ càng không thể, nhưng suy xét đến Hình Dĩnh Phong, Lăng Húc vẫn nói với cô: “Cô phải biết cô thiếu chút nữa không hù chết tô! Không có lần sau, còn đùa như vậy tôi chắc chắn không tha thứ cho cô.”
“Được rồi, ” Hình Dĩnh Nhàn uất ức nói, “Vậy bây giờ anh có suy xét—— ”
“Không suy xét, ” Lăng Húc không chút nghĩ ngợi ngắt lời cô, “Chúng ta không có khả năng.”
Thật ra qua nhiều năm như vậy Hình Dĩnh Nhàn lại tiếp xúc với Lăng Húc, cảm thấy cậu đã hoàn toàn không giống với Lăng Húc trong tưởng tượng làm cô thích hồi lâu, uất ức qua đi, có vẻ không còn quá nhiều tiếc nuối, cô nói: “Không có khả năng coi như xong! Dù sao anh đã thay đổi.”
Lúc nghe được những lời này, Lăng Húc hơi hơi sửng sốt, muốn nói không phải cậu bây giờ thay đổi, mà là cậu đi qua mới là người thay đổi. Bây giờ mình mới là chính mình đi?
Nhưng Hình Dĩnh Nhàn đã không cho cậu cơ hội nói chuyện: “Gặp lại!” Sau đó không chút do dự cúp điện thoại.
Lăng Húc cầm di động yên lặng đợi trong chốc lát, gửi tin cho Hình Dĩnh Nhàn, nói cô cần trợ giúp thì gọi điện thoại cho mình.