Bảo Bối Con Là Ai

Chương 65 :

Ngày đăng: 09:14 18/04/20


Lăng Húc cảm thấy mình đã chậm rãi tỉnh táo lại, hoảng sợ luống cuống lúc ban đầu đã từ từ biến mất, kiên định chậm rãi thay thế.



Cậu cúi đầu có chút buồn cười, vừa rồi cảm xúc tới quá nhanh, nhịn không được rơi nước mắt ngay trước mặt Lăng Dịch, mà cậu vốn sẽ không như vậy, đại khái là tư duy mười bảy tuổi đang quấy phá.



Thu dọn xong cảm xúc, cậu bắt đầu quan tâm vấn đề mình hẳn nên quan tâm nhất, “Anh giao Thiên Thiên cho ai? Không có việc gì chứ?”



Lăng Dịch: “Từ từ.” Anh lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, chuyển được liền hỏi: “Đã ngủ chưa?… vậy dẫn nó lại đây đi…. Được.”



Cúp điện thoại anh mới nói với Lăng Húc: “Giao cho ai cũng lo lắng, anh mang nó lại đây, ở phòng khác, anh bảo Dư Mi dẫn nó lại đây bây giờ.”



Anh vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa liền vang lên.



Lăng Húc đứng dậy đi qua mở cửa, nhìn thấy Dư Mi mang theo Thiên Thiên đứng ở ngoài, người gõ cửa dồn dập đúng là Thiên Thiên.



Thiên Thiên không dự đoán được có thể nhìn thấy Lăng Húc ở nơi này, sửng sốt sau đó liền phác qua ôm lấy chân Lăng Húc, “Ba!” Nó la lớn.



Lăng Húc ngồi xổm xuống ôm nó lên hôn trán của nó một cái: “Buổi sáng ba đi quá gấp, chưa nói với con làm con sốt ruột rồi.”



Thiên Thiên ôm cổ của cậu, một câu cũng chưa nói.



Dư Mi đứng ở cửa nhỏ giọng nói với Lăng Dịch: “Nếu không tôi về phòng trước?”



Lăng Dịch gật gật đầu, “Cô về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta cùng trở về.”



Vì thế Dư Mi mỉm cười với Lăng Húc, vươn tay giúp bọn họ đóng cửa phòng.



Lăng Húc ôm Thiên Thiên đi đến bên giường ngồi xuống, lúc trước cả ngày không gặp mặt cũng không cảm thấy gì, nhưng cậu sẽ luôn để Thiên Thiên biết cậu đi nơi nào, không phải giống hôm nay không rên một tiếng bước đi.



Tuy rằng Lăng Dịch có ý gạt Thiên Thiên nhưng đứa bé mẫn cảm như vậy, lại ở tuổi không phải hoàn toàn không biết gì, nhiều ít nó có thể cảm giác được, giống như buổi sáng, nó biết Lăng Dịch đại khái là cãi nhau với Lăng Húc.



Lăng Dịch tức giận bị Lăng Húc rơi nước mắt thổi bay dường như không còn, anh đứng bên giường nói: “Để Thiên Thiên ngủ trước đi, đã khuya rồi.”



Lăng Húc gật gật đầu.



Thiên Thiên ở trong ngực cậu nhỏ giọng than thở một câu gì đó.



Lăng Húc cúi đầu nhìn Thiên Thiên: “Bảo bối, con nói cái gì?”



Thiên Thiên nói: “Đánh mông ba.”



Lăng Húc nghe vậy sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lăng Dịch.



Lăng Dịch hiển nhiên nghe được Thiên Thiên nói, anh ngồi xổm xuống cười một tiếng, hỏi Thiên Thiên: “Con nói muốn đánh mông của ba sao?”




Lăng Dịch nói: “Em sẽ tiêu chảy.”



“Không sao, ” Lăng Húc giang hai cánh tay, “Nhân dịp bây giờ còn có cơ hội, tùy tâm sở dục sống một lần đi.”



Lăng Dịch an tĩnh trong chốc lát, lôi kéo tay cậu đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh, “Không biết mùa này có bán kem ly hay không.”



Thiên Thiên vốn luôn luôn ngồi trên xe, nhìn Lăng Dịch kéo Lăng Húc đi sang bên cạnh liền vội vàng nhảy xuống chạy tới, “Ba! Mẹ!”



Lăng Dịch dừng bước lại, kinh ngạc nhìn Lăng Húc, “Thiên Thiên đang gọi mẹ?”



Thiên Thiên kích động, biết mình gọi sai liền vội vàng sửa miệng, “Bác!”



Lăng Húc đổ mồ hôi lạnh, cậu nói: “Nó gọi em là mẹ… hả?”



Lăng Dịch ngồi xổm xuống ôm Thiên Thiên lên, hỏi: “Vừa rồi con gọi ai là mẹ?”



Thiên Thiên liếc Lăng Húc một cái, biểu cảm trên mặt thực bình tĩnh, “Con gọi sai, ” sau đó truy vấn, “Mọi người đi đâu vậy?”



Lăng Húc nói cho nó biết: “Bác mua kem ly cho ba ăn.”



Thiên Thiên vội vàng nói: “Con cũng muốn!”



“Lạnh như thế, ăn kem ly cái gì, đừng nói ngốc, ” Lăng Húc bảo.



Thiên Thiên không phục, “Vậy ba còn ăn?”



Lăng Húc đáp: “Ba là người lớn, đương nhiên có thể ăn.”



“Con cũng muốn ăn…”



“Con không thể.”



“Bác?”



“Bảo bối sẽ tiêu chảy.”



“… Chán ghét.”



—-



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đến nơi đây nội dung vở kịch xem như kết thúc, mặt sau ta tính chia thành một quyển phiên ngoại hoặc phần sau, nội dung là sinh hoạt ngọt ngào của hai anh em, Thiên Thiên trưởng thành, còn có chuyện của Phan Văn Thiệu cùng Tiêu Thời.