Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 382 : Nỗi đau âm ỉ trong tim anh

Ngày đăng: 16:21 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Lần trước hai người chỉ vì Cảnh Hi mà cãi nhau đến mức long trời lở đất, hôm nay sao đã thân thiết trở lại như vậy?



Hoắc Vân Thâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy giọng của Diệp Tầm. Anh bỗng mở mắt, quét ánh mắt chim ưng về phía người vừa tới rồi hỏi một cách cảnh giác: "Anh đến đây làm gì?"



"Anh nhập viện nên đương nhiên tôi đến thăm anh rồi, nếu không thì còn có thể làm gì được?"



Diệp Tầm trả lời một cách tự nhiên.



Trần Vân Lộ thấy hai người có vẻ đã làm hòa với nhau liền hiểu ý nói: "Cậu Diệp, nếu cháu đã tới rồi thì ở đây trò chuyện với Vân Thâm nhà dì đi, dì ra ngoài mua ít đồ."



"Vâng ạ, có cháu ở đây với anh ấy, dì cứ yên tâm."



Diệp Tầm cười ra vẻ vô hại.



Hoắc Vân Thâm thấy mẹ mình đã đi khỏi bèn dò hỏi: "Anh Diệp, Cảnh Hi… Cô ấy vẫn ổn chứ?"



Diệp Tầm thu lại nụ cười tươi rói vừa rồi, lạnh nhạt cười khẩy một tiếng: "Còn quan tâm vợ của tôi vậy sao? Nói cho anh biết, chính cô ấy bảo tôi tới đây đấy."



"Cô ấy…"



Hoắc Vân Thâm muốn biết Hứa Hi Ngôn có muốn nói gì với mình không.



"Cô ấy rất tốt, nhưng mà…"



Diệp Tầm tới gần bên giường hơn rồi đột nhiên túm lấy cổ áo của Hoắc Vân Thâm, nghiến răng nói: "Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh đừng bao giờ ôm mộng tưởng gì với cô ấy nữa. Anh và cô ấy không có tương lai đâu."



"Chỉ cần cô ấy còn độc thân một ngày thì tôi vẫn còn cơ hội theo đuổi."
"Hơn nữa, con yêu thích âm nhạc, con bé lại biết đàn violon. Cũng xem như hai đứa có chung sở thích, không có cặp nào hợp với nhau hơn hai đứa nữa đâu."



Hoắc Vân Thâm thở dài một hơi: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa."



Bây giờ, tâm trạng của anh vô cùng tồi tệ, không muốn nghe gì cả. Tiết Nhã Đình có trăm ngàn điểm tốt đều không liên quan gì đến anh, vẫn không thể xóa mờ hình ảnh Hứa Hi Ngôn trong tim anh được.



Thật sự anh rất muốn biết Hứa Hi Ngôn đang nghĩ gì. Cô cố ý bảo Diệp Tầm tới chính là để thông báo tin cô sắp kết hôn với anh sao?



"Được rồi, mẹ không nói nữa, con ngủ một lát đi! Mẹ đã nói ba con đi chuẩn bị rồi, ngày mai chúng ta sẽ lên máy bay về nước. Chúng ta không ở nơi này nữa."



Trần Vân Lộ cảm thấy nước E không an toàn, về nước sớm ngày nào thì sớm an tâm ngày đó. Nhưng lí do quan trọng nhất là bà không muốn con trai của mình gặp lại Hứa Hi Ngôn.



Bên ngoài hành lang bệnh viện, Hứa Hi Ngôn trốn sau trạm y tá để tránh mặt Trần Vân Lộ, đợi bà ấy đi rồi mới thò đầu ra.



Cô nhìn thấy Diệp Tầm cầm cặp lồng đi ra liền chạy tới đón, hỏi: "Nhị sư huynh, sao rồi? Anh ấy khỏe hơn chưa? Anh ấy ăn cháo em nấu chưa?"



Diệp Tầm không dừng bước, đưa cặp lồng cho Hứa Hi Ngôn rồi nói với cô: "Anh ta rất tốt. Anh ta cũng ăn hết cháo em nấu rồi, còn nói mùi vị rất ngon."



Anh ta sẽ không để cô biết rằng anh ta không hề đưa cháo cho Hoắc Vân Thâm. Vừa ra khỏi phòng bệnh, anh ta đã trực tiếp đổ cháo đi.



"Thật không? Tốt quá! Ngày mai, em lại nấu một ít cháo dinh dưỡng tốt cho dạ dày đến."



Vẻ mặt Hứa Hi Ngôn tràn đầy sự vui vẻ. Cô yên tâm hơn rất nhiều, trong lòng đã thầm tính ngày mai sẽ nấu gì cho Hoắc Vân Thâm.



"Hừ…" Diệp Tầm cười trừ một cái, không nghe ra là đồng ý hay là châm biếm.