Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 426 : Lòng lang dạ thú

Ngày đăng: 16:21 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Bên dưới lại vang lên những tiếng bàn luận, những cổ đông ủng hộ Hoắc Vân Thâm đều có ý kiến, ai nấy đều bày tỏ việc không tán thành chuyện bầu lại.



Hoắc Cảnh Đường đang ngồi ở vị trí Chủ tịch vẫn luôn trầm mặc nhìn chăm chú những người lên tiếng phản đối.



Tốt, rất tốt, những người phản đối kia anh ta đều đã nhớ kỹ rồi, chỉ cần chờ đến khi anh ta nắm quyền, việc đầu tiên tất nhiên là sẽ diệt trừ bọn họ.



Thư ký lại nói tiếp: "Tình hình bây giờ khá cấp bách, Công ty Giải trí Vân Hải nhất định phải có một người có khả năng lên nắm quyền, dẫn dắt công ty phát triển đi lên."



"Nếu cứ tiếp tục chậm rãi như thế này, tôi nghĩ chưa đến một hai năm nữa, Vân Hải không cần bên ngoài đả kích mà sẽ tự chia thành năm bè bảy máng rồi."



"Chẳng lẽ đây là kết quả mọi người muốn thấy sao?"



Trong lúc thư ký còn đang vòng vo dụ dỗ, một người xông thẳng vào phòng họp, chính là Hoắc Tam Nghiên người đảm nhiệm vị trí Tổng Giám sát bộ phận PR* của Công ty Giải trí Vân Hải.



(*) Ở các chương trước, tác giả viết Hoắc Tam Nghiên giữ vị trí Giám đốc bộ phận PR.



Cô xông vào rất hung hăng, đi đến trước mặt Hoắc Cảnh Đường, chỉ vào mũi anh ta chất vấn.



"Hoắc Cảnh Đường! Rốt cuộc anh đang định làm gì? Anh tổ chức Đại hội cổ đông là để bãi nhiệm Vân Thâm sao?"



Những ngày gần đây Hoắc Tam Nghiên vừa chạy qua bệnh viện vừa chạy về công ty, bận rộn đến mức không thể phân thân.



Cô cứ cảm thấy bầu không khí công ty không được bình thường, nếu không phải cấp dưới trong bộ phận nói với cô, cô còn không biết Hoắc Cảnh Đường lén ông nội, ba và em trai cô tổ chức Đại hội cổ đông.



"Tổng Giám sát Hoắc, đây không phải là chỗ cô nên tới, ra ngoài!"



Hoắc Cảnh Đường dùng giọng điệu Tổng Giám đốc ra lệnh cho cô.



"Tôi không đi! Hoắc Cảnh Đường, anh nói rõ ràng cho tôi! Có ai làm việc thế này không? Cho dù không có ông nội và ba tôi ở đây thì vẫn còn em tôi, từ lúc nào đến phiên anh khoa trương như vậy? Anh có tư cách gì chứ?"



Hoắc Tam Nghiên lấy khí thế con vợ cả ra, hai tay chống nạnh, định quấy rối cuộc họp ngày hôm nay.



"Hoắc Tam Nghiên, cô chú ý lời nói của mình. Giờ tôi đang là Phó Tổng Giám đốc của Vân Hải, đồng thời cũng đang nắm quyền Tổng Giám đốc, tôi không có tư cách thì còn ai có tư cách này?"



Hoắc Cảnh Đường híp mắt nhìn Hoắc Tam Nghiên đe dọa, trong mắt đầy ý cảnh cáo.




Từ khi anh tiến vào phòng họp, Hoắc Cảnh Đường cũng kinh ngạc không thua gì những người khác.



Anh ta còn tưởng hôm nay Hoắc Vân Thâm nhất định sẽ không tới, anh ta cho rằng sau khi bị mình đả kích cho thương tích đầy mình, cậu ta chắc chắn đang rất tuyệt vọng và thê thảm.



Nhưng khi nhìn đến Hoắc Vân Thâm với thần thái xán lạn xuất hiện trước mặt mọi người, trong lòng anh ta rất ngạc nhiên.



Nhìn cậu ta làm gì có vẻ là bị đả kích chứ?



Lẽ nào dáng vẻ bi thương hôm qua đều là giả vờ cho mình xem sao?



Chẳng lẽ, Hoắc Vân Thâm mới là kẻ đa mưu túc trí nhất?



Hoắc Cảnh Đường kinh ngạc và khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Thâm, hận không thể xuyên thủng anh, anh ta hận anh đến, hận sự xuất hiện của anh.



Chỉ cần anh vừa tới, cuộc họp bãi nhiệm hôm nay nhất định sẽ thất bại, hiện giờ anh ta chỉ cách quyền lực có một bước rất gần, vậy mà lại nhìn thấy thất bại trong gang tấc.



Anh ta không cam lòng!



Hoắc Vân Thâm đã đi tới trước mặt Hoắc Cảnh Đường, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt Hoắc Cảnh Đường tới mỗi người đang ngồi ở đó: "Không phải nói họp sao? Tiếp tục đi."



Giọng điệu Hoắc Vân Thâm hời hợt, nhưng không biết vì sao, thư ký của Hoắc Cảnh Đường lại bắt đầu hơi luống cuống.



Đáng lẽ hắn chủ trì tuyên bố kết quả, nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn về phía Hoắc Cảnh Đường.



Trong lòng Hoắc Cảnh Đường hận Hoắc Vân Thâm muốn chết, nhưng trước mặt những người ở đây, anh ta vẫn ra vẻ quan tâm: "Vân Thâm, sao em lại đột nhiên tới đây? Sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa?"



Hoắc Vân Thâm thản nhiên cong môi: "Nhờ phúc của anh, tạm thời không chết được."



Có thể nghe ra trong giọng nói của anh có ý khinh thường.



Vẻ mặt Hoắc Cảnh Đường hơi bối rối. Anh ta nhìn lướt qua Hoắc Vân Thâm, trong lòng thầm suy đoán, cậu ta đeo găng tay trắng, quần áo trang trọng lịch sự như vậy, bước tiếp theo cậu ta định đoạt lại vị trí Tổng Giám đốc này sao?



Không chỉ Hoắc Cảnh Đường suy đoán, ngay cả những người khác cũng muốn biết, tiếp theo anh sẽ làm thế nào?



Hai anh em này có vì tranh đoạt vị trí Tổng Giám đốc mà tranh cãi ầm ĩ không?