Bảo Bối Giá Trên Trời

Chương 444 : Lau súng cướp cò

Ngày đăng: 16:21 27/05/20


Editor: Nguyetmai



Hóa ra hôn người mình yêu lại có cảm giác tuyệt vời khiến người ta đắm đuối như vậy.



Hứa Hi Ngôn thả lỏng tinh thần, nương theo tiết tấu của anh mà chìm đắm trong sự hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.



So với nỗi tương tư trong lòng anh, nỗi nhớ của cô cũng không ít hơn.



Không gian yên tĩnh, nhiệt độ dần dần tăng lên.



Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, nhiều lần cô đã có cảm giác sắp không thở nổi.



Cơ thể Hứa Hi Ngôn nóng lên, cả người mềm nhũn, thậm chí không có sức để thở nữa.



Cơ thể Hoắc Vân Thâm sớm đã thay đổi, ngàn lần vạn lần muốn cô, nhưng ở thời điểm mấu chốt, anh vẫn kịp thời kiềm chế.



Nếu như còn hôn nữa, chưa biết chừng anh sẽ lau súng cướp cò mất.



Cuối cùng anh thả cô ra, nhìn cô gái đang nằm thở dốc trong lòng mình, anh cũng không nén được thở hổn hển một hồi.



Màu môi sáng ngời ẩm ướt thật mê người.



Nhân lúc cô thở dốc, anh lại ngẩng đầu khẽ cắn lên đôi môi mọng của cô.



Vừa hôn xong, anh nâng cằm của cô lên và nhìn chăm chú vào bị chỗ môi bị mình cắn cho hơi sưng đỏ, yết hầu khẽ giật giật: "Em đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch, tại sao vẫn luôn giấu anh như vậy?"



Anh đang nói về thân thế của Anh Bảo.



"Xin lỗi... Lúc đầu em còn chưa hiểu hết về anh, em rất sợ Anh Bảo sẽ bị cướp đi, cho nên mới cố ý che giấu."



Gương mặt Hứa Hi Ngôn đỏ bừng giống như lửa đốt, cọ đầu vào ngực anh, thật lòng xin lỗi nói.



"Người xin lỗi phải là anh mới đúng, nếu như anh có thể tìm được em sớm hơn, cũng sẽ không để cho em và con phải lưu lạc ở bên ngoài, chịu nhiều khổ sở như vậy. Cảnh Hi, xin lỗi em."



Anh lại ôm cô, gác cằm ở trên đỉnh đầu của cô, cảm giác rất áy náy.



Chính bởi vì cảm thấy mắc nợ cô, cho nên từ giây phút này anh mới muốn đưa hết tất cả những thứ tốt nhất cho cô và con.
Hứa Hi Ngôn không chú ý tới tâm tình thay đổi trong lòng Hoắc Vân Thâm, tiếp tục trò chuyện: "Khi đó bụng em đã lớn, sắp sinh, nếu không phải nhờ có Nhị sư huynh Diệp Tầm, suýt chút nữa em đã sinh con trên đường. Cho nên, em vẫn rất biết ơn anh ấy, nếu không nhờ có anh ấy, không biết em và con gái có còn sống tới hôm nay không."



"Ừ, phải cảm ơn anh ấy."



Hoắc Vân Thâm gật đầu, cũng biết ơn Diệp Tầm đã từng giúp mẹ con bọn họ, yêu Anh Bảo một cách vô tư.



Nghĩ đến vấn đề an toàn của Anh Bảo, Hứa Hi Ngôn đề nghị: "Nếu như có thể, em hi vọng đưng tuyên bố thân phận của con với bên ngoài, em hi vọng con có thể lớn lên bình an."



Chủ yếu là cô suy nghĩ đến mẹ của Hoắc Vân Thâm, bà ghét cô như vậy, cô rất sợ bé con sẽ bị ảnh hưởng.



"Được, anh hiểu rồi, cùng lắm chỉ cho người nhà họ Hứa và bạn bè biết, sẽ không nói với bên ngoài đâu."



Bản thân Hoắc Vân Thâm cũng là người quen khiêm tốn, sẽ không để cho con gái phải mạo hiểm.



Tình cảm đã thổ lộ xong, hai người chìm vào sự im lặng ngắn ngủi, chỉ có ánh mắt nhìn nhau nóng bỏng.



Bàn tay Hoắc Vân Thâm không ngừng di chuyển trên lưng cô, ôm ngang lưng cô rồi kéo vào lòng, lại hôn cô đầy cuồng nhiệt.



Bây giờ anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn hôn cô say đắm như vậy.



Ừ, đương nhiên hôn cô gái mình yêu là chuyện tuyệt vời nhất trên thế giới.



Hai người dây dưa với nhau bao lâu cũng không biết chán, sau đó Hoắc Vân Thâm mới lưu luyến quay về căn hộ 101.



Đã tới lúc nên đi ngủ, nhưng cả hai người đều mất ngủ, trong lòng chỉ nghĩ đến đối phương.



Hứa Hi Ngôn xoay người, nhìn thấy màn hình của điện thoại sáng lên, cô mở ra xem, thấy tin nhắn do Hoắc Vân Thâm gửi đến.



"Em đã ngủ chưa?"



Hứa Hi Ngôn vội nhắn tin gửi lại: "Chưa."



"Lên Vương Giả đi." Anh lại gửi đến một tin nhắn.



Có phải anh cũng không ngủ được, muốn tìm cô cùng chém giết một lát?