Bảo Bối Giá Trên Trời
Chương 463 : Rất muốn hôn anh
Ngày đăng: 16:22 27/05/20
Editor: Nguyetmai
"Được rồi, chị Ba, Nhị sư huynh, bọn em đều đang chờ rượu mừng của hai người đấy."
Hoắc Tam Nghiên vô cùng vui vẻ: "Được đấy, được đấy, nói không chừng rượu mừng với rượu đầy tháng cùng lúc, đến lúc đó uống một thể luôn."
Diệp Tầm: "…"
Hoắc Tam Nghiên chết tiệt, cô thật sự coi anh ta là không khí rồi.
Đ*, ai kết hôn sinh con với cô?
Sau khi ăn tối, mọi người ở lại đến tám, chín giờ, Phương Tiểu Tranh cùng Vương Đại Trí phải về nhà.
Sau khi tiễn hai người họ xong, Diệp Tầm xung phong nhận việc, nói: "Đi thôi con gái, ba đưa con về nhà."
Hoắc Tam Nghiên cũng vào góp vui: "Con gái, dì cũng đưa con về nhà luôn nhé."
"Ai là con gái cô? Đừng có gọi bừa." Diệp Tầm nhíu mày nói.
"Cô bé là con gái của anh, không phải cũng là con gái của em à? Hai chúng ta là ai với ai chứ, anh còn phân biệt rõ ràng như vậy sao?"
Hoắc Tam Nghiên cũng không so đo, cô trực tiếp kéo Anh Bảo vào lòng rồi hôn bé.
Diệp Tầm đỡ trán: "…"
Diệp Tầm đỡ trán: "…"
Ôi trời ơi…
Anh ta cảm thấy Hoắc Tam Nghiên quả thật đúng là siêu vi rút kinh khủng nhất trên thế giới, quả thực là chỗ nào cũng thò tay vào được, mạnh mẽ can thiệp vào mỗi một góc trong thế giới của anh ta.
"Thụ Diệp Đại Đại, dì Ba Mắt, hai người cứ đi đi, Bảo Bảo muốn ở cùng với papi và mommy cơ, he he."
Mọi khi là Diệp Tầm phụ trách việc đưa cô bé về nhà họ Cảnh, nhưng hiện tại bọn họ đã đều nhận nhau rồi, tất nhiên cô nhóc phải ở cùng với cha mẹ.
Diệp Tầm nhìn khung cảnh Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm ở cạnh nhau, anh ta có thể đoán được, có thể bọn họ đã xác định quan hệ rồi, vậy được thôi, để một nhà ba người bọn họ ở cạnh nhau vậy.
Mọi người đều đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Hứa Hi Ngôn và Hoắc Vân Thâm cùng với cô bé.
Trời đã tối rồi, Anh Bảo cũng mệt, Hứa Hi Ngôn tắm rửa cho cô bé trước rồi ru bé ngủ.
Chờ đến khi cô nhóc ngủ rồi, trước khi đẩy Hoắc Vân Thâm về đến ghế sofa, Hứa Hi Ngôn nói chuyện với anh về việc anh tiếp nhận tập đoàn của nhà họ Hoắc.
Điều khiến Hứa Hi Ngôn khá lo lắng là: "Nếu như anh họ của anh đã biết rồi thì anh ta sẽ nghĩ thế nào? Có khi nào anh ta sẽ cho rằng ông nội anh thiên vị anh không? Khó khăn lắm anh ta mới có được Vân Hải, nếu như để anh ta phát hiện thật ra mình lại tham chén bỏ mâm, có khi nào anh ta sẽ thấy không cam lòng không?"
Hoắc Vân Thâm đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi: "Em đừng lo, trước đây lúc nào anh cũng nhường nhịn anh ta, từ nay về sau, anh sẽ không nhường nữa. Em có biết châm ngôn của anh là gì không?"
Hứa Hi Ngôn lắc đầu: "Là gì vậy?"
"Ai chạm vào anh, anh sẽ diệt sạch."
Một lưỡi dao sắc bén xuất hiện trong mắt anh: "Hiện tại anh với Hoắc Cảnh Đường đã như nước sông không phạm nước giếng rồi, nếu như anh ta lòng tham không đáy, cuối cùng anh ta buộc phải tự chịu trách nhiệm."
Khi nói ra những lời này, toàn thân anh tỏa ra một loại khí thế nghiêm nghị cùng phong thái tự tin.
Hứa Hi Ngôn cực kỳ thích dáng vẻ này của anh, cô không kìm lòng nổi mà ngồi lên trên đùi anh, chủ động ôm cổ anh rồi cúi đầu xuống hỏi: "Anh có biết dáng vẻ của anh lúc này quyến rũ đến mức nào không?"
Hoắc Vân Thâm: "…"
Cơ thể mềm mại của cô gái giống như nephrit* treo trên đầu vai anh vậy, tỏa ra mùi hương thơm mát dịu nhẹ, khiến người khác phải say mê.
(*) Nephrit là một biến thể của Actinolit trong nhóm Amphibol giàu Magie và Canxi (tập hợp khoáng vật của chúng cũng tạo thành một dạng Asbestos). Công thức hóa học của nephrit là Ca2(Mg, Fe)5Si8O22(OH)2. Đây là một trong hai loại khoáng vật có tên gọi là jade. Loại còn lại của Jade là Jadeit, là một biến thể của Pyroxen.
Phúc lợi đến quá đột ngột khiến Hoắc Vân Thâm trở tay không kịp, trái tim anh kích động sắp nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Bởi vì cô ngồi lên vị trí mẫn cảm đặc biệt của anh, khơi gợi cảm giác như thiêu như đốt trong cơ thể anh, nơi nào đó cũng "tiện thể" mà có phản ứng.
Thật thèm… thật thèm muốn cô, làm sao bây giờ?
Đêm nay Hứa Hi Ngôn đã uống một chút rượu, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô thoáng hiện lên những vệt ửng đỏ mê người.
Ánh mắt cô hơi thấm men say, dường như trán cô đã đụng vào trán anh, hơi thở giao nhau, trái tim cô cũng đang loạn nhịp.
Cô nhìn anh một hồi, sau đó ôm lấy khuôn mặt anh, nhắm mắt lại như thể hạ quyết tâm. Cô tiến lại gần anh, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng lành lạnh của anh.
Nụ hôn này xuất phát từ tận đáy lòng cô, không thể khống chế được.
Cô rất muốn hôn anh, rất muốn dùng hành động thực tế để cổ vũ anh.