Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Chương 1 :

Ngày đăng: 21:09 21/04/20


Phần 1Trời đã về khuya, ánh sáng từ từ nhường lối cho màn đêm. Gió đem theo lá rụng trên lối đi bộ cuồn cuộn bay. Trên đường cái, đa số chủ quán đều đã nghỉ ngơi, chỉ còn số ít vẫn mở cửa. Ban đêm yên tĩnh, một câu chần chờ như muốn hỏi nơi tiệm cà phê sắp đóng cửa truyền ra.



_ Khấu ca, này…… Là kho hàng sao?



_ Ngươi ở nơi này, muốn hay không thì tùy ngươi! Không muốn thì cút đến khách sạn cho tôi.



Tùy cho người nọ cằn nhằn, cửa sắt bị kéo xuống dưới, Hawke · Bart hai tay cho vào túi quần nhìn tiệm cà phê duy nhất còn mở cửa, không tiếng động cười khổ. Thở dài, anh xoay người trở lại kho hàng, cởi áo khoác, cởi bỏ áo sơmi, nằm dài trên giường. Chắc là cũng sẽ không quá khó ngủ……



Sẽ không mới là lạ!



Một giờ sau, hai mắt anh vẫn không nhắm được, cuối cùng phải ngồi dậy. Giường xếp trên những thùng hàng, ở góc rơi ra một gói thuốc lá, anh rút ra một cây, lại tìm không thấy cái bật lửa.



_ Có cần xui đến thế không?



Anh bắt chéo chân ngồi trên giường, hai tay gác đầu, nhíu mày nhìn lên trần nhà màu xám. Hoài nghi đầu bị mình phá nát cho nên mới dại dột chạy tới nơi này. Nhưng thật sự anh đang cần tìm một nơi không ai biết. Là như thế nào? Nghỉ ngơi một chút sao? Đại khái là vậy đi, anh thật sự không biết, chỉ hiểu được cuộc sống bình thản nhàm chán làm cho anh muốn điên rồi, thế giới tựa hồ mất đi màu sắc, một mảnh u ám, vậy mà còn như muốn tiếp tục đi xuống, anh không thể hít thở. Anh phải làm chút gì đó để ngăn cản máu điên cuồng. Cái chủ ý tìm đến Khấu ca quả không sai. Anh ngắm ngắm cái chỗ không lớn này, có lẽ ngày mai anh có thể nghĩ biện pháp làm nơi này trở nên thoải mái, mua bàn chải đánh răng, khăn mặt, một số thứ linh tinh, có lẽ thêm một cái gối…



Phanh –



Một tiếng vang lên làm cho giấc ngủ mới miễn cưỡng đi vào của Hawke một lần nữa bừng tỉnh, anh nhìn trần nhà, thanh âm kia lại vang lên.



Bang bang –



Cái gì vậy?!



Anh bò lên giường, mở đèn, tiếng vang kia lại đột nhiên ngừng. Nhíu mày, anh nghiêng tai lắng nghe, nhưng trong đêm tối một mảnh yên lặng. Nhún vai, anh tắt đèn, nằm lên giường, ai ngờ anh mới nằm xuống, lại đột nhiên nghe được một tiếng cô gái thét chói tai.



Làm cái gì? Anh ngẩn ra, tiếng thét chói tai lại lại lần nữa truyền đến



_ Cứu mạng a!



Cứu mạng? Ok, anh tin tưởng trình độ tiếng Trung của anh đủ để anh nhận ra chữ kia là cầu cứu.



Là cứu mạng!



Anh cả người nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa, đập vỡ cửa sắt, hướng lên trên nhìn xem, chỉ có đèn lầu hai còn sáng. Tiếng thét của cô gái lại lần nữa vang lên. Anh không kịp sau nghĩ, lập tức chạy đến cầu thang, chạy đến bên phòng có tiếng thét chói tai đó.



_ Uy, mở cửa! Mở cửa nhanh!



Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng, anh cả kinh, sợ cô gặp chuyện không hay. Ngay lập tức đá văng cánh cửa.



Cửa vừa mở ra, Hawke lập tức vọt đi vào, một bóng người lao đến, anh cúi đầu, không nương tay một cước đá vào, người bay tới lập tức dùng tay đỡ, vẫn bay đi ra ngoài, cả người đánh lên vách tường, kêu ầm một tiếng, đập hư cả một cánh cửa sổ. Người nọ ngã xuống đất rên rỉ, Hawke lại ngây ngẩn cả người, là nữ!



_ Không cần, cứu mạng a!



Phía sau lại truyền đến thét chói tai, anh nhanh chóng quay đầu lại, ngẩn ngơ, bởi vì thanh âm kia là từ trong TV truyền đến, màn hình TV thật sự lợi hại, âm thanh sống động như thật. Trong nháy mắt, anh đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn không thể phản ứng, tiếng rên rỉ phía sau thẳng đến nhắc nhở chuyện ngu xuẩn anh vừa làm.



Ách…… anh có chút xấu hổ xoay người lại, tiến lại muốn đỡ cô.



_ Thật có lỗi, tôi……



_ Đừng tới đây!



Cô tức giận trừng anh.



_ Tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát!



Báo cảnh sát? Đùa giỡn cái gì! Anh sửng sốt, lại tiến lên phía trước muốn giải thích.



_ Tôi không phải…



_ Đứng lại!



Cô kia rụt về phía sau, mặt cảnh giác nói:



_ Cục cảnh sát ngay tại phía trước, bọn họ lập tức sẽ đến đây!



_ Đáng chết!



Âm thầm mắng một tiếng, anh dừng lại, hai tay hướng lên trên, làm bộ dạng đầu hàng, tỏ vẻ chính mình cũng không ác ý, mở miệng cười khổ:



_ Hắc, cô hiểu lầm, tôi là bởi vì nghe được tiếng thét chói tai, cho nên mới……



Cô nheo lại mắt, hồ nghi trừng anh, rồi mới toát ra một câu lên án:



_ Anh tấn công tôi!



_ Là cô tấn công tôi.



Hawke vẻ mặt vô tội.



_ Tôi chỉ là tự vệ.



Cô khinh thường thét lớn một tiếng, đứng lên, mắt cá chân lại truyền đến một trận đau nhức, cả người thiếu chút nữa yếu đuối té xuống. Hawke thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy cô.



_ Hắc, cô có sao không?



_ Đáng chết, rất đau! Buông tay! Anh…



Cô đau kêu ra tiếng, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống dưới. Hawke sửng sốt, thế này mới phát hiện chính mình nổi hứng tử tế bất tử lại khiến cô bị thương, anh chạy nhanh đến bên bàn chân bị thương của cô, ôm lấy thắt lưng, một tay ôm lấy cô đứng lên.



_ Thật có lỗi, tôi thật sự không phải cố ý.



_ Làm cái gì? Người ngu ngốc này! Thả tôi xuống ! Thả tôi ra.



Cô buồn bực gầm nhẹ.



_ Tôi dìu cô đến ghế ngồi.



Thật không biết hôm nay là chuyện gì xảy ra, làm gì cũng không xong, Hawke thầm than, đem cô hướng đến sô pha.



_ Tôi thật sự không có ác ý, tôi ngủ ở dưới lầu, nghe được có cô gái kêu cứu mạng, nghĩ đến trên lầu phát sinh án mạng, lúc gõ cửa lại nghe thét chói tai cho nên mới xông tới.



Án mạng? Cô nhíu mày hí mắt, cắn răng nói:



_ Đó là tivi! Television! TV!



Hawke đem cô đi tới ghế sô pha.



_ Tôi hiện tại đã biết.



Cô trừng anh, rồi mới mở miệng:



_ Anh nói, anh ngủ dưới lầu?



Hawke lại lần nữa cười khổ



_ Ừ!



Cô lại trừng anh, im lặng sau một lúc lâu, mới lại hỏi:



_ Khấu Thiên Ngang là gì của anh?



_ Anh trai của tôi.



Hawke thấy cánh tay cô bắt đầu sưng đỏ đứng lên, nhịn không được nói:



_ Bệnh viện gần nhất ở đâu?



Phát hiện tầm mắt anh vẫn chằm chằm vào cánh tay của cô, cô liền kéo tay áo xuống, lãnh mặt nói:



_ Tôi không cần gặp bác sĩ, anh tên gì?



_ Hawke.



Anh giương mắt nhìn cô, phát hiện cô gái này rất xinh đẹp, bất giác lộ ra nụ cười mê người, giơ tay báo tên đầy đủ.



_ Hawke · Bart.



Cô nhìn bàn tay to của anh liếc mắt một cái, lại đem tầm mắt về mặt anh, mặt không chút thay đổi nói



_ Thật có lỗi tôi nói thẳng. Tôi nghĩ anh biết bị cánh cửa bị anh đá hiện giờ đang thế nào. Nếu anh không muốn bị nắm đến cục cảnh sát, tôi khuyên anh tốt nhất bây giờ nên trở về chỗ của anh.



Anh trên mặt vẫn giữ nụ cười mê người, thoải mái nói:




_ Tôi là hỏi anh lại đây làm cái gì?



_ Như vậy không tốt lắm.



Hawke khoái trá mỉm cười, chỉ chỉ công nhân phía sau đang sửa cửa,



_ Tôi nghĩ nếu cửa sổ là do tôi plàm hư, nên tìm người đến sửa nó.



Cô hí mắt cắn răng nói



_ Anhcó thể chờ thêm một chút không? Đúng ngay lúc tôi đang ngủ.



_ Đã đến giữa trưa, tôi đến đánh thức cô.



Anh chỉ chỉ bàn ăn vừa mới dọn lên ở phòng khách.



_ Tôi giúp cô đưa cơm trưa đến.



_ Tôi bây giờ không đói, có thể nhịn. Hơn là chịu ăn thêm đồ ăn của anhnấu lần nữa.



Cô lãnh mặt, hướng đến công nhân đang sửa cửa.



_ Còn bao lâu?



_ Cửa sổ đã đổi tốt lắm, còn cửa chính thôi.



Công nhân thấy sắc mặt cô không tốt, vội vàng trả lời. Ninh Ninh nghe vậy, mặt vẫn là rất lạnh, không nói thêm nữa, xoay người đi vào phòng.



_ Làm xong rồi về đi, nhớ khóa cửa. Chìa khóa đưa cho chủ tiệm cà phê dưới lầu, buổi tối tôi sẽ xuống lấy.



Cô gái này thật sự là không chừa chút mặt mũi nào cho anh.



_ Kia không phải tôi nấu.



Thấy cô phải về phòng, Hawke liền ngăn cô lại, miễng cưỡng cười nói.



_ Là Khấu ca làm cho.



_ Khấu ca làm cho?



Ninh Ninh dừng lại, nhìn bàn thức ăn, thức ăn được bao bằng giấy bạc.



_ Đó là cái gì?



_ Thịt dê nướng tỏi kiểu Hy Lạp.



Hawke đi qua, mở ra, một cỗ nồng đậm mùi thịt nướng xông vào mũi. Ninh Ninh đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chỉ cảm thấy nước bọt không ngừng tiết ra. Rau xà lách, ốc đồng nướng, bánh mì hương tỏi, nấm nùng canh chiên bơ, thịt dê nướng tỏi kiểu Hy Lạp, bánh ngọt hạt dẻ, còn có một chai rượu 85 năm, cô giương mắt nhìn anh. Hawke cười cười.



_ Xem như bù lại dĩa mỳ Ý tối hôm qua.



_ Anh à, cửa xong rồi.



_ Công nhân đem cái chìa khóa giao cho Hawke.



_ Cám ơn.



Hawke mỉm cười, tiễn công nhân ra cửa, trở lại chỉ thấy Ninh Ninh đã muốn cầm lấy dĩa ăn salad. Anh ở một bên ngồi xuống, rót rượu.



_ Tôi không uống rượu.



Ninh Ninh đưa một miếng vào miệng. Hawke trong lòng thầm than một tiếng, trên mặt vẫn tươi cười tao nhã, buông chai rượu



_ Đổi hồng trà hoặc cà phê không?



Ninh Ninh nhìn anh liếc mắt một cái, ăn salad, trả lời.



_ Không cần, tôi uống nước là tốt rồi.



_ Ăn ngon không?



Xem cô ăn rất ngon, anh nhịn không được mở miệng hỏi.



_ Rất ngon.



Cô nói ngắn gọn, lấy bánh mì tỏi, chấm vào nùng canh đưa vào miệng, nhịn không được lại ngắm anh liếc mắt một cái, bồi thêm một câu.



_ Các anh thật sự là anh em sao?



Cô sao lại thành thực thế chứ. Hawke cười khổ, ăn phần salad của mình.



_ Cứ cho là vậy đi!



_ Có ý gì?



Ninh Ninh nhíu mày xem anh, anh em chính là anh em, không phải sẽ không là, cái gì mà cứ cho vậy đi.



_ Khấu ca là con của cha tôi, bất quá chúng tôi đều là con trong giá thú, cho nên trên danh nghĩa, xem như anh em đi.



Cô dừng lại ăn cái gì động tác, trừng anh, nhất thời nghe không hiểu anh đang nói gì. Hawke nghiêng ly rượu, đưa trước ngọn đèn quan sát, rồi mới nhẹ nhàng lắc lắc, ngửi lấy mùi rượu, nhấp môi một cái, đem rượu giữ trong miệng, rồi mới nhíu mày, chậm rãi làm cho rượu từ từ chảy vào yết hầu, ra dáng thật vừa lòng. Anh liên tiếp làm động tác làm cho Âu Dương Ninh Ninh suýt chút choáng váng. Người này thật kì quái.



_ Ưm… ưm!



Ho nhẹ một tiếng, Ninh Ninh kéo hoàn hồn trí, nhíu mày hỏi.



_ Anh vừa nói cái gì? Các anh là con trong giá thú, cũng cha ngươi sinh?



_ Ừ!



Anh lười biếng trả lời, nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly rượu. Ninh Ninh tò mò muốn hỏi tiếp, trong đầu cảnh báo đột nhiên vang lên.



_ Đừng động vào chuyện người khác!



_ Đây là việc nhà người ta, Âu Dương Ninh Ninh, đừng động vào!



Cảnh báo trong đầu vang lên, cô quyết định nghe theo nó, nuốt câu hỏi xuống đến hầu, một lần nữa cúi đầu ăn nùng canh cùng bánh của cô. Buông ly rượu, Hawke cầm lấy dao nĩa ăn một miếng thịt dê.



_ Ai, Khấu ca nấu đúng là ngon không chỗ chê.



Mở miệng khen một câu, anh khóe mắt lại ngắm đến cô gái kia không chỉ lấy bánh mì chấm canh ăn, còn lấy bánh đi chấm ốc đồng nướng.



_ Như vậy ngon lắm sao?



Anh tò mò hỏi.



_ Ừ!



Ninh Ninh mắt cũng không chớp nói, sau khi đem ốc đồng nướng ăn luôn, dùng bánh mì chấm sạch nước sốt còn sót, rồi mới đem bánh bỏ vào miệng, còn luyến tiếc liếm ngón tay không cẩn thận dính nước. Hawke luôn luôn chú trọng lễ nghi bàn ăn, anh chưa từng có hành động như vậy, nhưng thấy bộ dáng này của cô, anh nhịn không được lấy bánh mì chấm nước sốt ốc đồng nướng, chần chờ ăn một miếng.



_ Ân…… Thật sự thực không sai……



Anh nhíu mày, lại ăn một miếng, không biết bao nhiêu lâu, anh liền ăn xong hết giỏ bánh.. Ninh Ninh nhìn bộ dạng lần đầu thử qua của anh, chỉ cảm thấy người này rất quái lạ, không để ý nhiều tới anh, cô tiếp tục ăn đồ ăn của cô.



_ Tôi no rồi!



Cô bỏ lại này một câu liền đi vào trong phòng.



_ Anh lát nữa đi ra ngoài nhớ khóa cửa.



Hawke ngẩn ngơ. Không thể nào? Cô cứ bỏ anh như thế. (Di Di: sự thật phủ phàng ah~)



_ Đúng rồi.



Ninh Ninh vào phòng sau như là nghĩ đến cái gì, lại đi ra, mặt không chút thay đổi nói.



_ Cám ơn anh đã chiêu đãi.



Hawke chưa kịp há mồm đáp thì cửa đã đóng sầm lại. Có chút há hốc mồm nhìn cửa phòng đóng chặt kia, anh bắt đầu hoài nghi mị lực của chính mình. Kỳ quái, là anh biến dạng? Hay là con mắt của người nơi đây có vấn đề?



Anh ấm ức cúi đầu ăn thịt dê, tầm mắt lại nhìn thẳng vào cái chìa khóa trên bàn.



_ Để anh khóa cửa? Cô tin tưởng anh thế sao?