Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Chương 3 :

Ngày đăng: 21:09 21/04/20


_ Vẽ?



Hawke mới phát hiện poster kia là hình vẽ, không phải là ảnh chụp. Theo Ninh Ninh đi qua mấy con phố, qua đường lớn, lại đi rồi mấy cái phố, một mùi hôi nồng nặc dâng lên, Hawke phát hiện cô dẫn anh khu đầy người dưới chân cầu vượt. Nơi đây có rất nhiều cửa hàng nhỏ, đông đúc chật ních người, hơn nữa mười người thì có đến tám ngườ là nam, không khí lý tràn ngập mùi hôi. Hawke tưởng đã đã đánh mất Ninh Ninh, may mắn anh cao hơn so với người khác. Cuối cùng đã thấy cô tiến vào trong một cửa hàng, anh vất vả đến được cửa hàng kia thì cô đã kêu anh trả tiền, rồi đưa hai túi đồ cho anh cầm, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh lại tiến vào một cửa hàng khác. Cô đi một hồi, đồ trên tay anh cũng càng ngày càng cao, cuối cùng Hawke đem ví tiền đưa cho cô luôn, chấp nhận làm công nhân khuân vác.



_ Anh ơi, mua đĩa đi anh?



Một chàng trai chừng mười tám tuổi kéo tay anh lại.



_ Đĩa gì?



Anh đỡ lấy cái thùng suýt từ trên tay đổ xuống, có chút mờ mịt hỏi.



_ Cái gì vậy?



_ Rất đẹp! Một mảnh nha!



_ Không cần!



Chàng trai kia nói còn chưa nói xong, Ninh Ninh không biết từ đâu lại chui đi ra, mặt không chút thay đổi kéo anh liền đi phía trước đi.



_ Anh đừng có dừng lại, hôm nay tôi phải đi rất nhiều nơi.



_ Đĩa lúc nãy phim gì thế?



Hawke tò mò hỏi.



_ Phim XXX.



Ninh Ninh vẫn tiếp tục đi, chỉ chỉ vào tiệm DVD trước mặt.



_ Bên trong đó bán một nửa là phim này.



_ Cô đã xem qua?



_ Ừ!



Không dự đoán được câu trả lời thẳng như ruột ngựa của Ninh Ninh, Hawke trừng mắt nhìn cô, kinh ngạc bật cười. Trời ạ, cô gái này thật sự là sảng khoái.



Nửa giờ sau, hai người ra khỏi khu cầu vượt, đi đến nơi trưng bày giường.



_ Cái này thì sao?



_ Khá đắt!



_ Còn cái này?



_ Rất đắt!



_ Cái này?



_ Cực kì đắt!



Liên tục đi hết mấy cửa hàng, Ninh Ninh mỗi lần vào cửa liền trực tiếp hỏi giá trước, căn bản không cần xem giường, mặc cho người bán hàng nói đến toạc môi, cô chỉ cần vừa thấy giá tiền, lập tức quay đầu bước đi, một chút cơ hội cũng không cho.



Tuy rằng Hawke không cảm thấy mấy loại giường này đắt. Nhưng lần này anh im lặng không nói nửa lời, ngoan ngoãn theo cô từ cửa hàng này đến cửa hàng khác, từ trưa đến chiều, nhà nhà lên đèn nhưng cô vẫn chưa tìm được vừa cái giường vừa lòng. Ngay khi, Hawke nghĩ đến chuyện Ninh Ninh sẽ về sửa lại cái giường kia thì cô đột nhiên dừng lại nhìn vào bên trong cửa hàng. Hawke theo tầm mắt của cô nhìn lại, không khỏi nhíu mày. Giường lớn trắng như tuyết, không có nhiều họa tiết, như làn mây trắng mềm mại, thuần khiết, làm cho người ta vừa thấy đã muốn nằm xuống ngủ ba ngày ba đêm. Mới nghĩ như vậy, Âu Dương Ninh Ninh đã đi vào cửa hàng, đi tới bên chiếc giường đang được trưng bày, sờ sờ mặt giường mềm mại.



_ Giường quả thật rất êm



Hawke tò mò đuổi kịp, đặt mông ngồi vào giường.



_ Này, đừng ngồi lên giường của người ta.



Cô nhíu mày, muốn anh đứng lên, nhưng lại không giấu được vẻ cũng muốn ngồi thử.



_ Có gì không được? Giường làm ra là để người ta ngồi, người ta nằm.



Miệng anh bất giác lộ ra nụ cười mê hoặc.



_ Chúng ta mua cái này đi!



_ Hai vị thật sự rất có mắt nhìn đồ…



Cô nhân viên thấy khách quý tới cửa liền mỉm cười ra chào đón. Sau khi nhìn thấy vị khách ngoại quốc đẹp trai anh tuấn, trong lúc nhất thời thiếu chút nữa đã quên chính mình nên nói cái gì.



_ À, giường này của chúng tôi là do thợ thủ công làm ra, có hệ thống thông khí đặc biệt, cạnh giường kết cấu rất độc đáo, bề mặt giường là tơ tằm cùng với lông dê, cho nên đặc biệt mềm mại thoải mái, hai vị có thể thử nằm nhìn xem.



Nằm? Ninh Ninh sửng sốt, còn không có tới kịp phản ứng, Hawke vừa nghe nằm liền nằm xuống. Ngoắc tay vẫy Ninh Ninh một cái.


_ Buông!



_ Đáng chết!



Anh âm thầm rủa một tiếng, giải thích.



_ Vừa nãy trong cửa hàng, cô ngủ quên…



_ Sao anh không gọi tôi dậy?



_ Tôi thấy cô mệt mà ngủ quên, muốn cho cô ngủ nhiều một chút.



Hawke cười khổ.



_ Ai biết được chính tôi cũng ngủ quên. Tôi thừa nhận tôi có tỉnh lại nhưng giường kia thật sự thoải mái, cô thật sự ngủ rất ngon…



Anh vẻ mặt vô tội nhìn cô.



_ Tôi nghĩ dù sao chúng ta cũng đã ngủ hai tiếng, ngủ chút nữa chắc cũng không sao…



Cô nheo lại mắt.



_ Cho nên anh không thèm gọi tôi dậy để người khác nhìn.



_ Tôi cũng có ở trên giường.



Anh nhếch miệng nhắc nhở cô.



_ Ông chủ đã giảm giá cho chúng ta còn 15.800



Cô trừng anh, một trận trầm mặc.



_ 15.800?



Cô vẫn là trừng anh, tiếp tục trầm mặc.



_ Tôi nghĩ cô nghe thấy sẽ rất vui.



Cô tiếp tục trừng anh, rồi mới mặt không chút thay đổi nói.



_ Anh thấy tôi có thể làm diễn viên không?



Anh ngẩn ngơ, còn không kịp phản ứng, Ninh Ninh đã bật cười.



Thình thịch!



_ Tôi nãy giờ giỡn thôi!



Cô cười nói.



Thình thịch!



Anh chỉ ngây ngốc nhìn cô rồi mới phát hiện thình thịch kỳ quái kia chính là tiếng tim mình đang đập.



_ Anh thật ngốc!



Thấy Hawke không có phản ứng, ánh mắt kỳ lạ vẫn chăm chú nhìn cô, mặt Ninh Ninh thoáng chốc ửng hồng. Anh vẫn chăm chú nhìn cô, như là không có nghe cô nói chuyện. Ninh Ninh bị anh nhìn khiến mặt đỏ ửng lên tim thì đập không ngừng. Cảm giác được thân thể anh đang ép lấy mình, cô cả người nóng lên, không được tự nhiên nói.



_ Này!



Không hề báo động trước, anh cúi người hôn cô. Ninh Ninh trừng lớn mắt, lần thứ hai, lần thứ hai chỉ chưa đầy hai mươi bốn tiếng. Người này thật quá đáng! Tuy rằng, cô phát hiện anh hôn mình nhưng không có cách nào ghét anh. Nói thật, cảm giác này lại khá dễ chịu.



_ Shit!



Hawke đau kêu một tiếng, lùi ra, trừng mắt nhìn cô.



_ Cô đá chân tôi?



_ Không được sao?



Ninh Ninh một chút áy náy cũng không.



_ Cô đối với người muốn hôn cô đều như vậy sao?



_ Tôi đối với người cưỡng hôn tôi đều như thế!



Ninh Ninh hừ một tiếng, quay đầu bước đi nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tự dưng đỏ hơn. Trên thực tế, nếu muốn đá một người đàn ông cô sẽ đá ngay vào nơi anh ta yếu ớt nhất cho hắn biết mùi. Nhưng đối với Hawke cô chỉ là đá chân. Chuyện này tuyệt đối không để anh biết.