Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Chương 8 :

Ngày đăng: 21:09 21/04/20


Nhạc jazz mềm mại quanh quẩn khắp khán phòng. Một cô ca sĩ người da đen đứng ở dàn nhạc cất tiếng hát làm say mê long người. Trong đại sảnh, nam nữ kết đôi, hòa mình vào điệu nhạc tựa như lạc vào giấc mơ êm ái.



_ Tiểu thư, anh có thể mời em điệu nhảy này không?



Vừa mới đưa Bạch Vân đi tìm Khấu ca, vừa đến khán phòng, Hawke đã bước đến trước mặt Ninh Ninh vươn tay. Trong nháy mắt, cảnh tượng này xem ra cực kỳ giống trong truyện cổ tích cô bé Lọ Lem. Hoàng cung, hoàng tử, những ánh mắt ghen tị dõi theo, chỉ tiếc là Ninh Ninh không có bà tiên Rella giúp đỡ cùng mẹ kế, chị gái ác độc.



Ninh Ninh mở to mắt chớp chớp nhìn Hawke vài cái, cuối cùng vươn tay ra nắm lấy tay anh.



_ Cám ơn!



Anh ôm cô vào trong lòng, ở cô bên tai nhẹ giọng nói lời cảm tạ.



_ Cảm ơn cái gì?



_ Cảm ơn em đã không để anh mất mặt.



Anh nói, giọng nói mang giọng cười, bàn tay chạm vào eo lưng cô.



_ Tôi chỉ là thích nhạc Jazz thôi.



Cô thì thào nói.



_ Nghe rất thoải mái, đúng không?



_ Ừm!



Cô nhẹ giọng đồng ý, tầm mắt hướng đến yết hầu của anh, rồi mới phát hiện mình như thế thật háo sắc liền nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.



_ Thật sự rất thoải mái!



Anh hơi hơi cúi đầu, tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói.



_ Rất lãng mạn.



Hai tai cô nháy mắt liền phiếm hồng, mẫn cảm khiến nó hơi rụt lại, ngẩng đầu liếc anh một cái.



_ Đừng có được voi đòi tiên.



_ Ok! Nhưng em rất đẹp. Anh không nhịn được.



Anh ở trên trán cô nhẹ nhàng



_ Rất muốn em thuộc về anh.



_ Nói hươu nói vượn.



Cô hừ một tiếng. Anh cười khẽ, không cãi lại cô chỉ ôm lấy cô, dìu cô theo điệu nhạc. Tiếng hát trầm thấp lan trong không khí, giống như làn hơi thôi miên khiến cho người ta say mê. Anh dịu dàng ôm cô, bất giác, Ninh Ninh tựa đầu gối lên trên vai anh, nghe tiếng nhạc êm dịu bên tai, theo nhịp của anh mà lắc lư. Anh trên người thoảng mùi nước hoa, ngửi thấy thật thoải mái. Nhắm mắt lại, cô khẽ thở dài, cả người trầm tĩnh lại. Khi âm nhạc đã dứt, cô cơ hồ có chút tiếc nuối không muốn dừng lại, hi vọng điệu nhạc kia có thể kéo dài mãi mãi. Hawke không buông cô ra chỉ mở miệng khẽ nhắc cô.



_ Nhạc ngừng rồi!



_ Ừm!



Cô lên tiếng trả lời, rồi mới mở mắt ra. Anh cúi đầu nhìn cô, tim cô nhanh chóng nhảy tưng bừng, anh rời khỏi thắt lưng của cô, dịu dàng vén tóc cô ra phía sau.



_ Hawke bảo bối!



Một câu gọi nũng nịu cất lên đánh tan giây phút đẹp đẽ ấy. Ninh Ninh quay đầu lại thấy một cô gái mặc bộ lễ phục màu đen, chân mang giày cao gót, tiến đến bên Hawke, ôm lấy anh. Hôn lên môi anh một cái.



_ Đã lâu không gặp, cậu về Los Angeles khi nào thế? Sao không cho ta biết?」



Hawke nhếch môi có chút bất đắc dĩ cười.



_ Hi, Sheila.



Ninh Ninh trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang hôn môi anh, trong nháy mắt, một cỗ ghen tuông dâng lên. Cô biết chính mình không nên có loại cảm giác này nhưng vẫn không nhịn được. Muốn rút tay khỏi tay anh thì lại bị Hawke gắt gao cầm lấy không chịu buông tay.



_ Cô gái này là?



Cô gái xinh đẹp ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Ninh Ninh, cảm thấy hứng thú nhíu mày.



_ Âu Dương Ninh Ninh, bạn gái đi cùng tôi.



Hawke mỉm cười, thay hai người giới thiệu.



_ Sheila · Sander.



Cô gái xinh đẹp với đôi mắt màu xanh dương đưa tay vẫy vẫy, ngọt ngào cười.



_ Hi, cô gái ngọt ngào!



_ Hi!



Ninh Ninh lạnh lùng chào đáp, thử muốn rút tay nhưng Hawke vẫn là không chịu buông tay. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, mở miệng nói.



_ Thật xin lỗi, ta muốn vào nhà vệ sinh một lát.



Anh nhìn cô, trầm mặc hai giây rồi mới mỉm cười, cúi người ở cô bên tai thấp giọng nói.



_ Chúng ta nên nói chuyện một lát.



_ Tôi không thích.



Cô mỉm cười, đè thấp âm lượng.



_ Anh từng nghĩ muốn em trở thành bạn anh.



Anh dịu dàng nói



_ Em biết không, em cũng chỉ là bạn anh.



_ Vậy thì hiện tại anh đang làm cái gì thế hả?



Bây giờ anh lại phát hiện ý tưởng này không thể thực hiện được. Anh đã từng cố gắng nhưng em lại xuất hiện trước mặt anh. Bàn tay anh vuốt nhẹ sống lưng cô.



_ Em biết không, chúng ta hiện tại không thể là bạn bè bình thường.



_ Tôi chỉ là cùng Bạch Vân đến đây tìm Khấu ca!



Nhìn tới ánh mắt tò mò của Sheila, Ninh Ninh ngoài cười nhưng trong không cười nói.



_ Anh đừng nên nói chuyện này ở đây chứ!



_ Anh nói rồi. Anh muốn cùng em nói chuyện nhưng em lại muốn cãi nhau với anh.



_ Tôi không có.
_ Ngôi sao phía bên phải kia rất sáng nha!



_ Jupiter.



_ Là Mộc tinh?



_ Ừ!



Anh nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt hào hứng của cô, liền hỏi.



_ Em muốn nhìn không?



_ Nhín cái gì?



Cô nhúc nhích, mái tóc dài xõa trên người anh. Trong đầu tuy rằng vẫn hỗn loạn, trong nháy mắt, anh lại hiểu được anh nguyện ý trao cô những gì cô muốn. Cho dù là muốn anh hái trăng trên trời, anh cũng sẽ có biện pháp làm được.



_ Mộc tinh.



Anh ngồi dậy, mỉm cười, chỉ chỉ vào kính viễn vọng. Cô sửng sốt.



_ Xem tới được sao?



_ Đương nhiên.



Anh đứng dậy xuống giường, đem bên giường kính viễn vọng đến rồi đến bên tường nhấn vào cái chốt. Hai làn thủy tinh trên trần nhẹ nhàng mở ra. Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Ninh há tròn ra, anh mỉm cười rồi ngồi lại bên giường. Hawke ngồi trên giường, kéo cô ngồi phía trước anh rồi mới giúp cô điều chỉnh tiêu cự. Ninh Ninh dưa mắt nhìn vào ống kính, chỉ thấy đến một viên tinh cầu màu đất. Trên mặt cầu có vài vết lồi, cô không nghĩ tới sẽ nhìn rõ ràng như thế, không khỏi hét lên.



_ Nhìn rất rõ nha!



Anh đưa tay choàng qua eo cô, đem cằm tựa vào trên vai cô, khẽ cười nói.



_ Mộc Tinh lớn hơn trái đất 1000 lần, có 16 vệ tinh, trong đó 4 cái khá lớn, dùng kính viễn vọng bình thường cũng có thể xem được.



_ Vệ tinh?



_ Như mặt trăng đó.



_ Ưm!



Cô nhịn không được đỏ mặt.



_ Thành tích môn này của em không khá cho lắm!



Miệng anh giác khẽ nhếch, không chọc cô thêm.



_ Em nhìn xem. Trên nó có một khối màu đỏ sẫm, gọi là thẩm ban. Như là bão của trái đất vậy. Nó được phát hiện đến nay đã 300 trăm năm, so với diện tích Địa cầu lớn hơn đến hai lần.



_ 300 năm sao?



_ Ừ!



Anh tiếp tục giải thích.



_ Bởi vì Mộc tinh là khối khí, mặt ngoài không có tròn trĩnh như trái đất, cho nên không thể tiêu hao năng lượng. Bởi vậy một khi phát sinh dòng khí xoay tròn sẽ kéo dài một thời gian không thể tiêu tan như gió ở trái đất. Cho nên tồn tại đến bây giờ, không biết khi nào mới ngừng.



_ Vậy bên trong nó là gì?



_ Bởi vì chưa có người lên đó nên không biết được. Các nhà khoa học nói có thể là chất lỏng hoặc dạng sánh.



_ Sao anh biết nhiều như thế?



Anh đem mặt chôn vào hõm cổ cô, thở sâu rồi mới mới nói.



_ Sau khi tai nạn xảy ra, anh không có gì làm, Khấu ca đã tặng anh. Cái đó anh ở bệnh viện giết thời gian rồi sau đó lại mua cái khác tốt hơn. Đến cuối cùng là cái này.



Ninh Ninh nhìn Mộc tinh, nhẹ nhàng nói.



_ Anh có một anh trai rất tốt.



_ Đúng vậy!



Anh mỉm cười, hôn lên cái cổ trắng ngần của cô.



_ Đừng nháo!



Cô rụt cổ lại, trừng mắt nhìn anh một cái. Anh đưa ra vẻ mặt vô tội, cô thấy thế mới quay lại đầu tiếp tục nhìn kính viễn. Ai ngờ được, một giây sau, anh lại tiếp tục hành hạ cổ cô. Đáng giận, cô mới vì anh cảm thấy khổ sở, anh lại chỉ biết động tay động chân nghịch ngợm.



_ Này, đừng nháo! Rất nhột!



Cô đỏ mặt né tránh.



_ Em nhìn còn chưa xong.



_ Nó sẽ không chạy trốn, ngày mai em có thể xem tiếp.



Anh khóa chặt hai tay cô, liếm hôn vành tai của cô, bàn tay luồn vào trong áo, âu yếm nơi tròn đầy của cô.



_ Hawke……



Cô thở gấp bắt lấy tay anh, lại vô lực rớt ra.



_ Anh rất thích em gọi tên anh như thế!



Tay anh tiến vào giữa chân cô, khàn khàn nói.



_ Em thật thơm, lại nóng……Anh mỗi ngày đều muốn đưa em lên giường, nghĩ đến cảnh em ở trong lòng anh hòa tan đi. Nghĩ đến em sẽ có biểu tình như thế nào.



_ Đừng nói nữa……



Không thể né tránh bàn tay của anh, cảm giác kì lạ khiến cho toàn thân run rẩy. Cô cắn môi dưới ưm một tiếng, mềm nhũn dựa vào lòng anh. Anh hôn lên môi cô, cướp lấy không khí của cô.



_ Anh thích em vì anh mà loạn ý thế này.



Anh bên môi cô, trầm trầm nói. Rồi nâng thắt lưng của cô lên, làm cho cô ngồi ở trên đùi anh, tiến vào nơi ấm áp trong cơ thể cô.



_ Hawke?!



Cô thở gấp một tiếng, nhanh tay nắm chặt hai bên giường. Đôi tay anh nhẹ buông lỏng người cô. Ánh trăng rơi trên người cô lung linh, làn da trắng mịn thật dịu dàng.



_ Em thật đẹp!



Anh khàn khàn nói, mê nhìn da thịt trắng mịn của cô chảy ra mồ hôi rồi mới bởi vì tình dục mà phiếm hồng. Anh khắc chế xúc động của chính mình, chờ cô thích ứng với anh rồi mới bắt đầu chậm rãi luật động.



Sóng triều đánh úp lại, Ninh Ninh hoàn toàn không thể tự hỏi ngoài thở dốc cùng cảm nhận anh. Cô chuyện gì cũng không thể làm, chỉ có thể mặc anh mang chính mình mãnh liệt tiến vào… mênh mông cảm giác.