Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu
Chương 18 :
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Tiếng đập cửa chợt vang lên, dập tắt ngay suy nghĩ tươi đẹp trong đầu anh. Anh thu hồi tâm thần, thấy Jake đã bước vào.
_ Chuyện gì?
_ Đã tìm được tên kia.
Anh rùng mình, lạnh giọng hỏi.
_ Là ai?
_ Sát thủ chuyên nghiệp.
Jake lấy hồ sơ đặt trên bàn.
_ Gilson, ba mươi tám tuổi, ở tại Brooke.
Lam Tư trong mắt hiện lên sự tức giận
_ Cậu hỏi ra ai là chủ mưu chưa?
_ Không, hắn rất kiêu ngạo, một mực không khai.
_ Thế là ý gì?
_ Hắn đêm qua đã bị người ta sát hại ở cảng.
_ Mưu sát?
Jake gật đầu, chỉ chỉ vào tim mình nói.
_ Hai viên vào đây. Xem viên đạn hoàn toàn không có lệch lạc, hắn chắc là bị người quen sát hại. Cả hắn cũng không ngờ.
_ Hắn ở đâu?
_ Tối hôm qua cũng đã có người thiêu rụi.
_ Hoàn toàn không có manh mối?
_ Tôi đã phái người đến điều tra ngân hàng hắn hay ra vào. Nhưng manh mối rất mong manh.
Đáng chết. Lam Tư mím môi, thay Mạc Liên cảm thấy sợ, hiển nhiên người muốn giết cô không phải là nhân vật đơn giản.
_ Thăm dò xem ba năm trở lại đây các hãng thuốc cùng công ty khoa học cô từng tiếp xúc. Đặc biệt là các nghiên cứu cùng lĩnh vực, hơn nữa tình trạng phát triển không tốt. Điều tra rõ nếu cô chết, ai là người có lợi nhất.
_ Anh cho rằng có người coi cô ấy như vật cản.
_ Bởi cô rất giỏi.
Cũng đúng. Jake nhất xả khóe miệng.
_ Tôi lập tức phái người đi điều tra.
Anh xoay người, lại nghe thấy giám đốc nói to.
Anh đưa tay gạt nước mắt cho cô, miệng mắng, trong mắt đã có ảo não. Nghe được anh nói, cô mới biết được chính mình tức giận đến khóc ra.
_ Anh là tên đáng ghét.
Cô căm giận mắng, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Anh đem cô ôm chặt vào trong lòng, thừa nhận nói.
_ Đúng vậy.
Cô đem mặt chôn ở trong lòng anh, vừa khóc vừa mắng.
_ Là tên vô sỉ, ác ma lạnh lùng vô tình, ngu ngốc không hiểu người khác, gian thương muốn ăn tươi nuốt sống người ta...
Tuy rằng cô đối với anh mắng liên tục nhưng một luồn cảm giác dễ chịu lại thoát ra, anh hôn đỉnh đầu của cô, vỗ về lưng của cô, thấp giọng nói.
_ Tôi chưa bao giờ thấy giọng nói em thô như hạt cát, tôi chỉ là...
Anh cổ họng co rút nhanh, lâu một lúc sau, mới có biện pháp khai thừa nhận.
_ Tôi tức giận, Jake nói cho ta biết hung thủ đẩy em xuống lầu đã chết, tôi trở về lại tìm không thấy em...... Chết tiệt, em phải ở trong phòng chứ!
Nói xong lời cuối cùng, anh khẩu khí lại cường ngạnh đứng lên.
_ Anh ấy là em trai của anh.
Cô ngẩng đầu, tức giận nói:
_ Tôi không thể từ chối anh ấy, anh không cho người nhà biết chúng ta kết hôn đã khiến bọn họ không biết đến tôi. Tôi không muốn ấn tượng của tôi với bọn họ càng kém.
_ Em có thể gọi Hawke đến đây!
_ Không, không được!
Cô đập vào ngực anh một cái, tức giận nói
_ Như thế không phải phép. Anh muốn tôi làm tốt nghĩa vụ vợ của anh, nhất định phải cho tôi cải thiện ấn tượng của mọi người đối với tôi. Nhưng chính anh trước hết phải tôn trọng tôi, không thể luôn nói xấu tôi, cũng không cần đem tôi trở thành bình hoa không có đầu.
_ Tôi không...
_ Anh chính là có!
Cô tức giận chặn lời anh. Anh mím môi căm tức cô, cô gái này lại trợn mắt mà chống đỡ. Hai gò má cô vì tức giận mà phiếm hồng, mắt to ươn ướt, không chút sợ hãi trừng mắt nhìn anh. Đáng giận, cô gái này ngay cả tức giận đều gợi cảm muốn chết! Tiếp theo một giây, anh khó chịu cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ yêu ngạo của cô. Cô đưa tay đấm vào ngực anh nhưng lúc sau liền mềm nhũn.
Nửa tiếng sau, cô tức giận nằm trên giường xoay người về phía anh, tức giận cái tên luôn dùng biện pháp này áp bức cô. Nhưng anh lại từ sau nắm cả thắt lưng của cô, hôn liếm đầu vai của cô Cô nhích ra khỏi vòng tay anh, anh cũng không chịu buông, mở bên tai cô nhẹ nhàng nó.
_ Tôi thật có lỗi!
Cho tới bây giờ không nghĩ tới một người kiêu ngạo như anh sẽ giải thích, cô cứng đờ trong lòng anh, nhiệt khí tụ lại ở hốc mắt.
_ Tôi nghĩ tôi hẳn là không quen việc ngoại trừ chính mình, còn phải lo lắng an nguy cho một người khác. Tôi cũng chưa bao giờ thật sự muốn em trở thành bình hoa.
Cô cổ họng tắc nghẽn. Anh xoay người cô về phía mình, dịu dàng hôn lên khóe mắt đầy nước của cô, sau đó đem cô ôm vào trong lòng. Cô không phản kháng, hít hít cái mũi, mềm mại để cho anh ôm. Anh nhẹ vỗ về lưng của cô, sau một lúc lâu, cô mới rốt cục ngủ. Ánh trăng xuyên cửa sổ mà vào, rơi xuống gương mặt của cô. Lam Tư nhìn cô, ngực lại co rút nhanh. Anh chưa bao giờ từng có cảm giác này, nhưng anh không chán ghét nó. Nhẹ nhàng hôn lên trán cô, anh ôm lấy cô gái trong lòng, nhắm mắt lại, cũng đi theo đi vào giấc ngủ.