Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu
Chương 20 :
Ngày đăng: 12:07 19/04/20
Trong đêm tối, ánh sao lấp lánh đầy trời. Bart trang viên ban đêm chìm vào yên tĩnh, không còn ồn ào như một thành phố náo nhiệt, chỉ có côn trùng kêu rả rích. Đứng ở ban công, cô ngửa mặt lên nhìn bầu trời đầy dấu chân sao. Sinh nhật thật đúng là dọa người năm đó cô nếu không cho phép, ngay cả bước sảnh cũng không dám. Nay cô lại về nơi này, đã được gả cho người đàn ông mình thầm yêu mến. Một vòng ấm áp từ phía sau choàng lấy thắt lưng của cô. Cô ngả về phía sau, dựa vào lưng anh, nhắm mắt lại thở dài.
_ Mệt sao?
Vừa nói chuyện công việc với các anh em xong, anh mới về phòng, vào cửa không thấy cô. Sau đó mới phát hiện cô lại chạy đến ban công.
_ Rất tốt, *** chiều tôi đã ngủ một lúc.
Cô kéo tay anh choàng qua eo mình, mở mắt ra nhìn anh.
_ Tôi nghĩ sẽ đối mặt với cà một phiên tòa nhưng mà người nhà anh lại rất ôn hòa.
_ Không phải tất cả.
Anh vuốt ve bờ vai cô, trào phúng nhếch khóe miệng lên.
_ Được rồi, có lẽ cha anh thì hơi nghiêm khắc một chút. Nhưng tôi nghĩ nó cũng bình thường thôi. Ai bảo anh kết hôn mà không báo, ông không bực cũng lạ.
Anh im lặng một hồi lâu, mới nói.
_ Tôi nói rồi. Nhưng ông lại không chấp nhận việc tôi vì yêu mà kết hôn.
Mạc Liên sửng sốt, xoay người đối mặt anh. Anh ngữ khí lộ ra vẻ châm chọc, trong mắt đã có một tia khó có thể che dấu. Cô vẫn tưởng anh chưa nói, lại không dự đoán được là do cha anh không tin. Điều tức cười là, anh xác thực không phải bởi vì yêu cô mà cưới cô. Đáng sợ là, trong lúc này đây, cô mới phát hiện chính mình đã yêu anh. Cô thường tự nói với bản thân là vì dục vọng. Cô đối với anh chỉ là ham muốn thể xác, nhưng tất cả đều là tự mình dối mình. Cô yêu anh, yêu cái vẻ cao ngạo ương ngạnh, yên cái người đàn ông tự cho là mình đúng, yêu cái dáng lạnh lùng tự phụ, yêu cái người đàn ông cô độc, yêu sự thông minh giả dối, yêu người đàn ông luôn tìm kiếm cái đẹp. Từ nhiều năm trước cô đã ra chân vào vũng bùn. Cô vì anh, cũng vì chính mình cảm thấy đau lòng. Bởi vì cho tới bây giờ, cô mới hiểu được, trong tiềm thức của cô vẫn hy vọng xa vời. Có lẽ sẽ có một ngày, anh yêu cô. Nhưng anh không biết yêu là gì, bởi vì không có ai yêu anh.
Tôi phải có vợ, có một gia đình, mới phù hợp với yêu cầu của cha. Anh từng nói như thế. Lời nói anh quanh quẩn ở trong đầu, so với lúc ấy càng khiến cô đau lòng hơn. Đơn giản là cô cuối cùng cũng đã hiểu được, anh vì sao không muốn nói cho cha anh biết, hôn nhân của cô và anh, chính là vì ích lợi mà kết hợp — Bởi vì anh khao khát giống như các anh em mình, bởi vì anh không muốn bị người nhà gạt ra một bên, bởi vì anh muốn chứng minh anh cũng có thể tìm được một người vợ thương anh, có được một gia đình mỹ mãn. Từ đầu tới đuôi, anh chính là đem cô trở thành một đối tượng hợp tác, người để khoe ra sự sáng suốt khi chọn vợ của anh. Nha, cô đương nhiên đã sớm biết chuyện này.
Lần đầu tiên cô hiểu rõ cô không muốn mọi chuyện lại như thế. Cô muốn suy nghĩ của anh không phải vậy. Cô bi thương vươn tay, chạm vào gương mặt lạnh như băng của anh, sau đó kiễng chân hôn anh. Cô thực không nghĩ tại đây lại lĩnh ngộ được sự thật. Thật sự không nghĩ tới tại đây cô nhận ra mình đã yêu anh. Anh hôn lại cô dưới bầu trời đầy sao.
Trời sáng rồi lại đến đêm. Sinh nhật của George · Bart, chính là chứng minh cho việc cô đã lĩnh ngộ. Anh mang theo cô đi vòng quanh để triển lãm, chỉ thiếu cái bảng tên treo trên người cô. Cô mỉm cười, cô nâng chén, cô khiêu vũ, cô nói chuyện. Cô hết sức biểu hiện thật khéo léo nhưng dường như càng lúc càng khó. Nhất toàn bộ buổi tối, anh thỉnh thoảng vô cùng thân thiết ôm cả eo cô, nắm tay cô, mỉm cười với cô, thậm chí thâm tình chăm chú nhìn cô, giống như cô chính là người vợ anh vô cùng yêu thương. Nhưng cô biết tất cả đều là diễn trò cho cha anh cùng anh em anh xem. Cô có thể nghe được mọi người thì thầm, nói người đàn ông anh tuấn, ma quỷ của Bart gia cuối cùng cũng vướng vào bể tình. Cô cũng nghe gặp không ít người nói với cha anh là cô với anh như thần tiên giáng trần, xứng đôi vừa lừa. Nói cô và anh như hoàng tử cùng công chúa trong truyện cổ tích. Cô biết anh cũng nghe thấy, cô hấy anh mỉm cười vừa lòng. Không ai biết, anh mỗi một cái thâm tình mỉm cười, mỗi một lần vô cùng thân thiết đụng chạm, đều làm cho cô muốn khóc. Bởi vì biết việc này đối với anh vô cùng quan trọng, cô cố gắng phối hợp. Cho dù lòng của cô đã tan nát, cô vẫn mỉm cười. Sau đó, khi anh cả Khấu Thiên Ngang ôm vợ bước vào khiêu vũ, sự tình cuối cùng cũng xảy ra.
_ Anh có thể mời em nhảy điệu này không?
Anh vươn tay về phía cô. Cô nâng tay mình giao cho anh. Nhưng tiến vào sàn khiêu vũ, cô mới phát hiện anh cố ý cạnh tranh cùng anh cả của anh. Mọi người chăm chú nhìn. Cô có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người cũng có thể thấy sự cạnh tranh dâng đầy trong mắt anh. Anh biết mọi người đang nhìn, anh chính là cố ý. Đúng vậy, bề ngoài Lam Tư cùng cô so với anh cả cùng chị cả lại hoàn mỹ hơn. Lam Tư cùng cô nhảy cũng tốt hơn. Dù sao cô cũng đã tập luyện hết một tháng, cô cùng anh tham gia rất nhiều buổi tiệc, Việc khiêu vũ thật sự không làm khó được cô. Anh cùng của cô ăn ý đến vô cùng. Nhưng anh cả cùng chị cả lại khá nhạt. Bọn họ đang cười. Cô lại cười không nổi. Cô bức chính mình nhảy thật đẹp. Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Đi tới, lui về phía sau, xoay tròn, xoay tròn — Thế giới ở xoay tròn, âm nhạc xoay tròn, thiên thần Baroque trên tường cũng xoay tròn.
Âm nhạc rốt cục cũng ngừng. Cô thở phì phò, mồ hôi chảy ra, tim đập thình thịch dồn dập. Anh nắm tay cô, đứng ở giữa sàn, nhìn cô. Trên mặt tươi cười làm gương mặt anh tuấn càng giống như ma quỷ. Có người ở vỗ tay, cô không thấy là ai, chính là đau khổ nhìn anh. Âm nhạc lại vang lên. Anh lại muốn nhảy tiếp.
_ Hiệp ước của chúng ta chỉ đến khi bà nội tôi chết là hết.
_ Em không thể li hôn với tôi!
Anh mị mắt lạnh giọng nhắc nhở cô.
_ Bên ngoài còn có người muốn giết em.
_ Tôi biết.
Cô nhìn anh nói.
_ Tôi sẽ ở lại phòng thí nghiệm. Lúc trước tôi ở đó chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ nơi đó rất an toàn, chờ thí nghiệm hoàn thành, giết tôi cũng không còn ý nghĩa......
Anh biết cô nói đúng nhưng lại chỉ cảm thấy phẫn nộ. Trầm mặc lan tràn trong đêm tối, gió chợt thổi, gió đêm mang mùi hoa hồng trên người cô, cùng với từng câu chữ bình tĩnh cô dạy anh.
_ Xin lỗi, tôi không có cách nào tiếp tục. anh có thể nói cho người nhà anh biết hoặc cũng có thể đợi sau một năm nữa rồi nói. Tôi nghĩ anh đối với việc chúng ta li hôn đã có lí do hoàn hỏa.
_ Nếu tôi không có?
Chưa kịp suy nghĩ, lời đã thốt ra. Cô nhắm mắt lại, cười khẽ ra tiếng.
_ Anh đương nhiên là có. Vì anh chính là Lam Tư · Bart.
Anh sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh như băng bắt đầu nổi lửa lớn. Cô biết đó là do lòng tự tôn của anh bị cô giẫm lấy, chính là ghét sự tình chuyển biến không nằm trong tay anh. Cô thật hy vọng mình không hiểu anh rõ ràn như thế.
_ Trở về đi! Tôi nghĩ anh không nên bỏ vũ hội.
Cô xoay người rời đi, đi hai bước lại ngừng lại. Anh trừng mắt nhìn cô, chờ mong, chờ mong cô quay đầu, chờ mong cô lại nói cô sai lầm rồi. Ai ngờ, cô quay đầu. Lời thốt ra lại khiến anh đau lòng không thôi.
_ Lam Tư...... Đừng vì cha anh mà sống.
Âm thanh dịu dàng của cô, lơ đãng trong trời đêm. Anh muốn hét lên với cô, đe dọa không cho phép cô đi. Nhưng anh nhưng không cách nào mở miệng, thậm chí không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn cô xoay rời khỏi anh, từ từ biến mất ở trong đêm đen. Tiếng nhạc khiêu vũ theo gió truyền đến, quay về bầu trời đêm, thật lâu.