Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


Mùa đông, thế giới bị tuyết trắng bao trùm. Sáng sớm chủ nhật, Lam Tư cho xe tới đón Mạc Liên, lại thấy hắn, rung động trong lòng lại càng sâu chút. Lam Tư vẫn lạnh lùng như cũ, nàng thẳng lưng, bước vào xe. Ngồi dãy ghế phía sau, cách một tầng cách âm thủy tinh, nàng nhẹ nhàng thở ra, lát nói chuyện người khác sẽ không nghe thấy. Ngoài cửa sổ cảnh vật chạy lướt qua, nàng không yên bất an ngồi ở ghế trên, bên cạnh là người đàn ông không lâu nữa sẽ là chồng nàng, chỉ cảm thấy xa lạ. Mấy ngày nay, nàng thật sự lo lắng. Tuy rằng nàng muốn tin rằng mình đã quyết định không sai nhưng cũng rất khó thuyết phục bản thân mình.



_ Ta nghĩ nàng đã nói với bà nội?



Tiếng nói của Lam Tư trong xe yên lặng vang lên, Mạc Liên hoảng sợ, có chút mờ mịt.



_ Đúng vậy.



Nàng nhìn chăm chú vào hắn, cố gắng trấn định nói.



_ Tôi nói hôm nay tôi sẽ dẫn bạn trai sắp kết hôn ra mắt bà.



_ Nàng có nói chúng ta thật sự yêu thương nhau không?



_ Có.



Mạc Liên quay đầu nhìn cảnh vật



_ Tôi nói với bà, anh đã đầu tư cho nghiên cứu của tôi, hai ta lần đầu gặp đã yêu, sau khi hội nghị kết thúc, chúng ta đã hẹn hò... Đợi chút, còn có một số chi tiết.



Lam Tư nhìn gương mặt trắng nõn của nàng.



_ Chi tiết gì?



_ Anh bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, tính tình như thế nào?



_ Nàng trả lời ra sao?



Lam Tư tò mò trinh thám điều tra biết cái gì về hắn.



_ Anh năm nay ba mươi sáu tuổi, ở New York, mẹ mất, cha vẫn khoẻ mạnh, rất thích làm việc, cá tính khiến người khác rất áp lực



Trong xe bỗng nhiên lâm vào một trận trầm mặc, sau đó nàng mới phát hiện chính mình nói cái gì, bất giác cứng đờ, chỉ nghe hắn đã mở miệng.



_ Cá tính khiến người khác rất áp lực? Đây là những gì thám tử cho ngươi biết?



Nàng cố lấy dũng khí trở lại đối mặt hắn. Nhưng này người đàn ông đối với lời nàng nói tựa hồ không tức giận, trên mặt hắn không có biểu tình gì, trong đôi mắt màu xám chỉ có tò mò.



_ Không phải, là tôi xem kết luận của báo cáo.



_ Vì sao?



Biết hắn muốn nghe là lời nói thật, nàng thở sâu, trả lời.



_ Anh đối với người đắc tội với mình tuyệt đối không cho cơ hội lần thứ hai, nhưng anh cũng không xử lí ngay mà chờ đợi lựa chọn thời cơ tốt nhất, cho đối phương một phát chí mệnh. (Di Di: khủng khiếp >.< ít ác thấy ghê lun)



Trả lời của nàng khiến hắn nhíu mày.
_ Ngày mười lăm.



_ Tháng sau?



_ Tháng này.



_ Nhanh vậy sao?



Bà nhìn cháu gái bật thốt lên



_ Mười lăm tháng này, không phải chỉ còn hai cái tuần lễ?



_ Cháu cùng Lam Tư, không muốn quá phô trương.



Lần này, nàng vội trả lời, sợ hắn còn nói nữa sẽ làm trái tim của nàng ngừng đập ngay tức khắc.



_ Cháu cũng thật là, kết hôn là đại sự của đời người, cho dù không phô trương cũng phải tổ chức đàng hoàng. Đừng nói cho ta biết cháu ngay cả áo cưới cũng không tính chụp?



_ Nhưng, bà đang...



_ Bà chỉ bệnh, chưa có chết.



Bà gần như hét lên



_ Đúng rồi, điện thoại của bà đâu? Chỉ còn không đến hai tuần lễ, muốn chọn áo cưới, muốn chụp ảnh, còn muốn in thiệp cưới, viết thiệp cưới, mau mau mau, đi giúp ta làm xuất viện



_ Xuất viện? Không!



Mạc Liên sắc mặt tái nhợt phản đối, tay phải lại bị một bàn tay to ấm áp cầm, nàng hoảng sợ, âm cuối vừa dứt, quay đầu chỉ thấy hắn nhìn chăm chú vào nàng, sau đó đã mở miệng.



_ Ta có thể sắp xếp.



_ Nhưng lỡ có chuyện gì?



_ Tin tưởng ta.



_ Nhưng....



Nàng lại kháng nghị, hắn tự tin nhìn, nàng trầm mặc, sau một lúc lâu, mới gật gật đầu. Lam Tư thấy thế, nhìn bà nội đang cực kì hứng thú trên giường bệnh.



_ Chuyện xuất viện, ta có thể an bày, nhưng tất cả phải theo sự chỉ định của bác sĩ.



_ Đương nhiên.



Ngọc Lan gật đầu, đối này người đàn ông ấn tượng rất tốt.