Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu

Chương 9 :

Ngày đăng: 12:07 19/04/20


Mạc Liên vừa mơ màng tỉnh lại, ánh nắng từ phía đông chuyển sang phía tây. Cô thở dài một cảm giác rất ấm áp, cô đã vài tháng không ngủ ngon như vậy. Thật là làm cho cô không muốn mở mắt ra. Gió thổi qua rừng hoa hồng nghe sàn sạt, cô đem mặt mình nép sát vào nơi ấm áp. Tuy rằng cảm giác tốt lắm nhưng cô lại thấy cảm có chút không đúng. Kỳ quái, cô nhớ rõ mình đâu có mang gối ôm theo. Với lại gối ôm của cô đâu có cứng như vậy. Cô nghi hoặc mở mắt ra một tấm chăn lông dê mềm mại, cô ngây người ngẩn ngơ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu. Lông dê gấp khúc hướng về phía trước, sau đó tới một cái cằm ngay ngắn, trên cằm là một đôi môi, đi theo là chiếc mũi cao, lông mi thật dài, cuối cùng là mái tóc màu đỏ. Theo hướng đi của tầm mắt, hai mắt của cô càng mở lớn, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.



Không thể nào! Là Lam Tư?



Cô ngây ngốc nhìn anh ngủ, trong đầu trống rỗng. Cô đang nằm mơ sao? Tay cô vẫn để trên ngực anh, vẫn cảm giác được nhịp tim của anh.



Nhưng là...... Anh làm sao có thể......? Anh không phải đang ở Seattle sao? Anh làm sao có thể ở trong này? Lại...... Đang ngủ? Cô lại làm sao có thể nằm bên cạnh anh? Nha, trời ạ.



Nhận thấy được điểm này, khuôn mặt nhỏ của Mạc Liên không khỏi có chút nóng lên. Tuy rằng biết rõ chính mình nên đứng lên nhưng rất lâu cô vẫn không hề động đậy, vẫn như nằm im một chỗ, cuộn mình ở trong lòng anh, nhìn gương mặt anh tuấn, ăn cắp ấm áp trên người anh.(Di Di: chị cơ bản vẫn là yêu trai đẹp)



Cô có chút mê luyến nhìn khuôn mặt anh, mắt anh, mũi anh, môi anh, cằm anh, anh...... Hết thảy. Thở sâu, cô nhắm mắt lại, đem mặt một lần nữa vùi vào lòng anh. Trên người anh có một mùi hương quen thuộc, một loại nước hoa cùng hương vị cơ thể anh. Của cô. Tuy rằng chỉ là tạm thời. Tạm thời, nhưng vẫn là của cô.



Mọi chuyện như là mơ, mông lung, mộng ảo, lại chân thật. Ai ngờ được đến, con vịt xấu xí năm đó lại được gả cho bạch mã hoàng tử. Khóe miệng nở nụ cười chua xót, cô lại hít một hơi thật sâu, lấy hơi thở ấm áp của anh hút vào trong lồng ngực, hy vọng có thể lấy được chút hương vị từ anh. Sau đó, cô mới bức chính mình ngồi dậy. Nghe thấy cô đã tỉnh, Lam Tư cũng liền tỉnh lại, đôi mắt màu xám đồng nhìn cô.



_ Hi.



Cô ngồi bên cạnh anh, tay đem tóc ra phía sau buộc lại.



_ Hi.



Lam Tư mỉm cười, bàn tay vẫn đặt trên eo cô. Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, nhiệt khí không khống chế lại dâng lên.



_ Tôi nghĩ anh còn ở Seattle.



_ Dự án chấm dứt, tôi liền trở về.



_ Tôi làm sao có thể...... Tôi muốn nói là...... Anh làm sao có thể......



Cô nói năng có chút lộn xộn. Anh vẫn như cũ tựa vào cột đá



_ Em đang ngủ, bà nội cần uống thuốc, Khiết Tây đã đưa bà trở về.



_ Nha......



Mạc không được tự nhiên dời tầm mắt, nhớ tới đống thức ăn chưa thu dọn, lại bị anh gọi lại.



_ Không vội, người làm sẽ dọn.



_ Dù sao cũng thuận tay.



Mạc Liên không thèm để ý nói xong, vẫn chưa dừng tay, lại bị anh giữ chặt.



_ Em nên chăm sóc chính mình.



Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh, đã thấy anh mặt không chút thay đổi nói.



_ Nếu em bị bệnh, công ty sẽ tổn thất rất lớn.



Đối anh mà nói, cô cũng chỉ là một nhân viên cao cấp. Sớm biết anh chính là người như vậy, lòng cô vẫn cảm thấy khó chịu. Mạc Liên rút tay về, cúi mắt xuống, che lấp cảm xúc trong mình, thản nhiên nói.



_ Tôi biết, tôi sẽ chú ý, nhất định không để mình suy sụp.



Luôn như vậy. Mỗi khi cô vì hành động của anh mà thấy ấp áp một chút thì anh liền tạt ngay nước lạnh vào cô. Cô tiếp tục dọn dẹp, Lam Tư không ngăn cản cô nữa, đứng lên nhẹ giọng nói.



_ Em chắc cũng tự biết, nếu em còn làm việc như thế nhất định thể lực ngày càng đi xuống.



_ Anh so với tôi cũng đâu có ngủ nhiều hơn.



Mạc Liên lên tiếng biện hộ, tay vẫn không ngừng dọn dẹp đồ ăn trên thảm.



_ Nhưng tôi không có bà nội bị bệnh.



Cô ôm thảm trên tay, quay lại nhìn anh.



_ Anh hôm qua hẳn là đã thấy báo cáo của tôi?



Đúng là như vậy. Nghiên cứu của cô đã đạt tới 85%. Nếu chính phủ không phiền toái, nhanh nhất ba năm kỹ thuật của cô sẽ được xuất bản. Tuy rằng mới ở chung với nhau hai tháng, anh cũng đã biết được cô theo đuổi tính cách hoàn mỹ, cô ở phương diện nào đó rất giống anh. Anh ôm lấy thảm trên tay cô, cô trừng mắt muốn níu lại, lại lấy anh nhăn mày, vội vàng buông tay ra. May mắn cô hiểu được không nên cùng anh tranh chấp chuyện này.




Cô đột nhiên dừng lại, tức giận nghiến răng. Anh ôm thảm, một bàn tay rảnh rỗi, sau đó đi lên phía trước, đi đến bên cạnh cô, nắm lấy eo cô. Mạc Liên sửng sốt, ngẩng đầu chỉ thấy miệng anh khẽ cong lên, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.



_ Anh đang cười sao?



Cô hỏi.



_ Không có.



Anh nói.



_ Anh đang cười.



Cô biết chắc chắc là thật sự.



_ Chúng ta dù không là vợ chồng cũng có thể là bạn bè.



Người đàn ông này đang lảng sang chuyện khác. Anh rõ ràng là đang cười.



_ Tôi không nghĩ sẽ làm bạn bè cùng ác thú.



Chưa từng nghĩ tới anh lại bị câu nói đùa đơn giản như vậy đâm bị thương, cổ họng cô căng thẳng, mở miệng nói.



_ Xin lỗi, tôi không nên nói vậy.



Nhưng anh lại tự giễu nở nụ cười.



_ Không, em nói đúng, ác thú không cần bạn bè.



_ Nhưng anh không phải.



_ Có lẽ là tôi.



Cô đứng lại. Bởi vì cô vẫn nắm tay anh, anh đành phải dừng lại, quay đầu nhìn cô.



_ Anh không phải.



Cô ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn anh.



_ Cho nên, tôi mới chọn anh. (Di Di: oh yeah ^^~)



Gió xuân nhẹ thổi qua người cô, Lam Tư nhìn gươn mặt kiên định của cô, một cảm xúc không tên dâng lên, ngực anh không hiểu vì sao co rút nhanh. Mặt của cô được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, anh bắt buộc rời tầm mắt, nở ra một nụ cười. (Di Di: thêm vài lần đau tim thế này mình sẽ được đọc H =))



_ Em rất dễ dàng tin tưởng người khác.



Anh tiếp tục đi phía trước đi, cô đuổi theo.



_ Có lẽ bởi vì tôi đều đem mọi chuyện giao cho một người.



_ Là ai?



Anh hoài nghi hỏi.



_ Tôi tin tưởng người đó chính là anh.



_ Anh nhíu mày.



_ Em không sợ tôi đem em đi bán sao?



_ Sợ chứ!



Anh cúi đầu nhìn cô, đã thấy cô mỉm cười mở



_ Cho nên tôi mới tìm luật sư.



Anh nghe vậy, không khỏi cười lớn. Nhìn anh tươi cười, lần đầu tiên, cô biết chính mình sẽ không thể làm người yêu của anh lại có thể trở thành bạn tốt. Anh không nói gì nữa, vẫn nắm lấy eo cô, tiếp tục đi về phía trước ra khỏi mê cung hoa hồng.